Thần Vương Lệnh

Chương 516



Chương 516

Cô kích động nói với Tần Thiên: “Mục Phi Phi sắp đến rồi!”

“Anh chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta đến mời rượu cô ta.”

Tần Thiên không nói chuyện. Hắn nhìn chằm chằm về phía cửa, nụ cười trên mặt dần biến mất, ánh mắt cũng trở nên thâm sâu khó dò.

Cuối cùng, Phan Long và Mục Phi Phi cùng nhau xuất hiện ở cửa.

Không thể không nói, khí thế của họ rất mạnh. Đột nhiên, đám đông trở nên náo động, tất cả đều đi lên.

“Phan công tử!”

“Mục tiểu thư!”

“Cuối cùng mọi người cũng đến rồi.”

“Trời ơi, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy được mặt thật của ngôi sao lớn.”

“Phan công tử, có vẻ như quan hệ của các người không bình thường nhỉ. Nói mau, có phải đã gần quan được ban lộc rồi hay không?”

“Phan công tử và Mục tiểu thư thật là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.”

Tiếng khen ngợi không ngớt.

Tần Thiên nhìn Tô Tô, thấp giọng nói: “Vợ, em sao thế?”

Tô Tô hoàn hồn, nói: “Kỳ lạ, sao em cảm thấy Phan công tử này hơi quen… Có thể là hoa mắt.”

Mặc dù cô muốn cười, muốn nói thoải mái một chút. Nhưng nụ cười của cô nhợt nhạt, giọng nói run rẩy mất kiểm soát.

Cả người cũng run rẩy, thậm chí có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Có thể là quá mệt. Hay là anh đưa em về nghỉ ngơi nhé.” Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Tô, trong lòng Tần Thiên đau như dao cứa.

Đột nhiên hắn thay đổi ý định. Hắn không muốn Tô Tô gặp mặt Phan Long, không muốn vết sẹo đã phủ đầy bụi trong tim cô lại một lần nữa bị xé toạc ra một cách tàn nhẫn và đẫm máu.

Hắn quyết định sau buổi tiệc sẽ tìm cơ hội trực tiếp giết chết Phan Long, để tên này biến mất mãi mãi. Để cho Tô Tô sau này không nhìn thấy hắn nữa.

Đáng tiếc, đã muộn rồi.

“Đây chính là nữ chủ tịch xinh đẹp tiếng tăm lừng lẫy, tiểu thư Tô Tô đây sao?” Phan Long lớn tiếng nói, sau đó tách ra khỏi đám người đi về phía Tô Tô.

”Anh là ai?”

”Anh từng gặp tôi rồi sao?” Nhìn Phan Long đang đi tới, ánh mắt Tô Tô đầy sự hoảng sợ.

Ác ma trong ác mộng từng khiến cô hoảng sợ bây giờ đang đứng trước mặt cô. Không, đây không phải thật.

Có chết cô cũng không muốn tin.

Cho nên cô cố gắng giữ sự bình tĩnh của mình. Nhưng cơ thể lại không nghe theo, cô lùi dần về sau.

Đồng thời cả người cô run rẩy. Đó là sự sợ hãi từ trong lòng.

Nếu như đã không thể trốn thoát thì chỉ có thể đối mặt. Tần Thiên đau lòng ôm lấy Tô Tô.