Thần Vương Lệnh

Chương 538



Chương 538

”Thật sao?” Liễu Như Ngọc vô cùng kích động, cô ta cắn môi nói: ”Tần Thiên, chuyện này rất quan trọng, anh không thể lừa tôi!”

”Anh thật sự biết Tần Vương kia sao?”

”Anh phải biết, nếu như lần này anh dám lừa tôi, sau này… tôi sẽ không gặp lại anh nữa!”

Trong lòng Tần Thiên thầm nói, tôi đâu chỉ quen. Cái lão già Vương Bá Niên kia lại dám bán ông đây.

Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: ”Tôi cam đoan.”

Liễu Như Ngọc vô cùng kích động nói: ”Anh ăn xong chưa?”

”Ăn xong thì đi thôi. Tôi chờ không nổi nữa rồi. Tôi phải lập tức về nói tin tốt này cho ông biết!”

”Đúng rồi, anh mang tiền không? Đi thanh toán đi.”

Tần Thiên ngẩn người: ”Không phải cô mời sao?”

Liễu Như Ngọc chớp mắt, ngây thơ nói: ”Đúng vậy, tôi mời. Nhưng tôi mời rồi thì anh cũng phải bỏ tiền ra chứ?”

Vẻ mặt Tần Thiên ngơ ngác. Cái đạo lí này thật cmn nghe thuận tai quá đi.

Liễu Như Ngọc đau khổ nói: ”Thật xin lỗi, tôi đi gấp quá nên quên mang tiền.”

“Hay là lần sau tôi mời anh bữa khác bù nhé. Được không?”

Thấy Tần Thiên im lặng, cô ta bĩu môi nói: ”Không phải chỉ là mấy trăm tệ thôi sao, anh sẽ không keo kiệt đến mức đó chứ?”

”Không phải là tôi không muốn mời, nhưng anh cảm thấy người như tôi ra ngoài sẽ mang tiền sao?”

Tần Thiên giang tay, cười khổ nói: ”Vậy cô cảm thấy người như tôi ra ngoài sẽ mang sao?”

”Cút!”

”Đưa điện thoại cho tôi!”

Thấy Liễu Như Ngọc giật điện thoại của mình, lúc này Tần Thiên mới kịp phản ứng: ”Không đúng.”

”Không phải cô cũng có điện thoại sao? Cô đường đường là ảnh hậu, không phải là trong điện thoại cô không có tiền đấy chứ?”

Hắn đưa tay ngăn Liễu Như Ngọc lại.

Liễu Như Ngọc bị vạch trần, mặt không khỏi đỏ lên. Cô ta mắng: ”Tôi cảm thấy mời anh ăn cơm quá lỗ!”

”Đồ không có lương tâm, ai bảo anh chọc tức tôi!”

”Cho nên anh mời là đúng rồi!” Cô ta càng phấn khởi hơn, nhào về phía Tần Thiên giành lấy điện thoại.

Tần Thiên không phục, theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô ta. Hai người đột nhiên ngẩn người.

”Chuyện đó, thật xin lỗi.” Tần Thiên vội vàng xin lỗi.

”Lưu manh!” Liễu Như Ngọc thẹn quá hóa giận, cô ta nhân cơ hội cướp lấy điện thoại hắn, mở ứng dụng chuyển tiền trong WeChat, nhìn số dư trong tài khoản, đằng sau là một chuỗi số 0.

”Một hai ba bốn năm sáu bảy tám… chín mươi!”

”Sao anh lại có nhiều tiền vậy?” Vẻ mặt cô ta ngẩn ra.

”Khụ, cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt mà thôi.”

”Đi thôi. Tôi chịu thua. Lần này tôi mời.”

”Mau đưa điện thoại cho tôi.”