Thần Vương Lệnh

Chương 597



Chương 597

Chỉ thấy trước cửa toà nhà giăng đèn kết hoa, Tô Tô cho người khẩn cấp in khẩu hiệu đỏ thắm, nhiệt liệt hoan nghênh đại minh tinh Liễu Như Ngọc.

Bản thân cô và Liễu Thanh, Cung Lệ, cùng với nhân viên cốt cán của công ty cũng đều xếp hàng tiếp đón.

Nhìn thấy Liễu Như Ngọc từ trên xe đi xuống, Tô Tô cầm một bó hoa vội vàng đi tới tặng Liễu Như Ngọc.

“Liễu đại minh tinh, cô là thần tượng của tôi đấy!”

“Thật không thể tưởng tượng được, cô lại có thể đồng ý làm người phát ngôn của chúng ta. Tôi thực sự rất xúc động!”

Liễu Như Ngọc có chút xấu hổ, nói: “Tô tổng, cô mới là người tôi kính nể.”

“Không chỉ xinh đẹp như hoa, còn có tài hoa như vậy.”

“Tần tiên sinh có thể cưới cô làm vợ, thật sự là may mắn của anh ấy.”

Liễu Như Ngọc nói xong nhịn không được liếc Tần Thiên.

Tô Tô vội vàng nói: “Làm gì có làm gì có.”

“Ông chồng Tần Thiên này của tôi bình thường ở nhà ham ăn biếng làm. Khi thấy Liễu đại minh tinh còn không phải cơm bưng nước rót sao.”

“Đàn ông đều như vậy, ăn trong bát nhìn vào trong nồi. Hơn nữa không có đàn ông nào mà không thích ngôi sao lớn.”

“Huống hòi còn là tình đầu quốc dân như cô.”

Liễu Như Ngọc cười nói: “Tô tổng nói đùa rồi.”

“Chẳng qua tôi chỉ đang nhờ Tần tiên sinh giúp một việc.”

“Tự tiện mượn chồng của Tô tổng mà không báo một tiếng, thật sự xin lỗi.”

“Bây giờ tôi xin trả anh Tần nguyên vẹn về cho Tô tổng.”

Tô Tô cười nói: “Đại minh tinh quá khách khí rồi, thật ra tôi cũng không thèm để ý đến đàn ông như này.”

“Cô cứ việc dùng.”

Liễu Như Ngọc cười nói: “Tôi cũng không dám. ”

“Tuy người Tần tiên sinh ở bên cạnh tôi, nhưng luôn nghĩ về Tô tổng.”

“Đấy, Tô tổng vừa gọi điện thoại, anh ta giống như bị dính câu thần chú, phi ngựa không ngừng chạy về.”

……

Hai người phụ nữ xinh đẹp lỗng lẫy, chiếu sáng lẫn nhau. Bọn họ năm tay nhau cười tủm tỉm nói chuyện, trông rất thân thiết giống như chị em ruột thịt.

Nhưng không biết vì sao Tần Thiên lại có cảm giác từng mũi tên lạnh lẽo bắn lên người mình.

Hắn có chút bối rối.

Vốn tưởng rằng đến Long Giang là được giải thoát. Bây giờ đột nhiên phát hiện ra bản thân đã trở thành mục tiêu chung của hai người phụ nữ.

Dương Vinh ghé vào bên tai hắn cười nói: “Tần tiên sinh, bây giờ anh đã biết chưa? Có đôi khi cũng không dễ hưởng thụ diễm phúc như vậy đâu.”

(Diễm phúc có thể hiểu là may mắn có duyên với phụ nữ.)

“Thấy chưa, hai người phụ nữ này đều không đơn giản.”

“Khụ…” Tần Thiên ho khan một tiếng, nói: “Cái kia, chuyện đại diện, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”

“Tôi bỗng nhiên nhớ mình còn có chút chuyện, tôi đi trước.”