Thần Vương Lệnh

Chương 625



Chương 625

“Làm được thì tôi sẽ kéo.”

“Anh nói gì?” Sắc mặt Lão Bạch thay đổi, cười khẩy nói: “Anh bạn, anh đây là muốn bênh vực người bị bắt nạt sao?”

“Anh là ai chứ?”

Tần Thiên thản nhiên nói: “Tôi là ai không quan trọng. Hiện tại nhìn các người không vừa mắt, đúng là muốn bênh vực người bị bắt nạt.”

“Tin tôi đi, ngoan ngoãn nghe lời, nó sẽ rất tốt với các người.”

“Lão Bạch, có chuyện gì vậy?”

“Nhanh lên lái xe tới đây!”

“Kéo một chiếc xe sao lại lề mề như vậy!” mấy phú nhị đại ở đằng kia chờ không được, bắt đầu la hét.

Lão Bạch tuy gọi là Lão Bạch, nhưng đó chỉ là biệt danh. Bản thân cậu ta cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, bình thường ỷ vào gia đình có tiền, coi trời bằng vung.

Thấy Tần Thiên ăn mặc bình thường, dường như chỉ là một người bình thường. Còn chìa khóa xe chiếc xe Toyota Land Cruiser để ở trên tảng đá bên cạnh.

Cậu ta cắn răng nói: “Cho mặt mũi mà không cần.”

“Hôm nay ông đây chắc chắn phải dùng chiếc xe này rồi!”

Nói xong, cậu ta đi cướp chìa khóa.

Ánh mắt Tần Thiên trở nên lạnh lẽo, Lão Bạch khom lưng cướp chìa khóa, vừa hay đưa mặt đến gần Tần Thiên.

Tần Thiên vung tay lên tát một tát lên mặt Lão Bạch.

Lão Bạch kêu thảm thiết bay ra ngoài, ngã trên tảng đá, xương cụt của cậu ta suýt chút nữa là gãy, đau đến mức mắt nổ đôm đóm.

“Các anh em, mau tới đây!”

“Tên này gây sự!”

“Tôi muốn giết hắn!” Cậu ta hét lên dữ tợn.

Mấy phú nhị đại đều ngẩn người.

Lý Cường ở trên nóc xe Mercedes nói: “Thứ không có mắt, lại dám động đến anh em bọn tao!”

“Các anh em, tóm hắn ta lại!”

Anh ta nhảy khỏi mui xe, lấy một cây gậy bóng chày từ cốp xe và lao ra vũng bùn.

Mấy tên còn lại tức giận cũng nháo nhào lấy gậy bóng chày ra.

Tổng cộng có sáu người, vây quanh Tần Thiên.

Lão Bạch đỏ mắt nói: “Lý thiếu, tôi có lòng nhờ bảo hắn giúp kéo chiếc xe, sẽ cho hắn thêm một thùng dầu.”

“Hắn lại nói bảo chúng ta quỳ xuống xin lỗi lão già kia, còn nói mỗi người lấy ra một vạn để bồi thường!”

“Hắn nói muốn bênh vực kẻ bị bắt nạt!”

“Anh nói xem có phải cái tên chó này muốn chết hay không?”

Lý Cường nhìn Tần Thiên, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Oắt con, nếu như tao đoán không nhầm thì chiếc xe này chắc không phải xe của mày phải không.”

Tần Thiên thản nhiên nói: “Sao nói vậy?”