Thần Vương Lệnh

Chương 813



Chương 813

Lôi Báo cũng đưa theo hai tên đàn em giả vờ làm thực khác ngồi không xa chỗ Tần Thiên. Tần Thiên nhàm chán ngồi ăn xiên nướng uống bia. Lúc chuẩn bị rời đi thì có một tên ngồi gần đó, nhìn như đã rất say.

Hắn đứng lên còn xiêu vẹo lảo đảo lao tới chỗ Tần Thiên, trong miệng còn hò hét: “Xin lỗi, tránh đường.”

Tần Thiên cười lạnh bởi vì hắn đã nhìn thấy tên kia từ rút một con dao ra. Hắn ngồi yên tại chỗ cầm xiên cuối cùng lên ăn. Từ xa mấy tên đàn em đã tóm lấy cánh tay tên say kia.

“Các ngươi là ai?”

“Thả tôi ra.”

Mấy tên đàn em mở vạt áo lộ ra vũ khí đen xì rồi cười nói: “Ông Lý, hôm nay lại uống nhiều thế à.”

“Đừng có lao vào quý nhân.”

“Đi mau, chúng tôi đưa ông về nhà.”

Nói xong thì xách người đưa vào một chiếc xe thương vụ đỗ cách đó không xa.

“Anh Thiên, hôm nay còn câu cá nữa không?” Lôi Báo cười hỏi.

“Không câu nữa, để mai đi.”

“Cậu về nghĩ xem mai đi chỗ nào đông người. Sắp xếp hợp lý rồi báo cáo lại cho tôi.”

“Vâng, anh Thiên.”

“Trở về em thẩm vấn tên này, có tin tức gì sẽ báo cáo cho anh ngay.”

Tần Thiên gật đầu, hắn cảm thấy moi tin tức từ trong miệng mấy kẻ này không được khả quan cho lắm. Việc kiểu này mặc dù được Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang bảo vệ nhưng hắn vẫn phải đề phòng an toàn cho bản thân.

Hắn cố tình khua chiêng gõ trống xuất hiện ở ngoài cũng là vì muốn bọn sát thủ chú ý tới hắn mà tránh xa Tô Tô ra. Bây giờ thời gian câu cá đã kết thúc hắn nóng lòng muốn về nhà, đúng là yêu quá hoá lo.

Về đến nhà đèn sáng trưng.

Tô Tô vẫn chưa ngủ, cô đang mặc đồ ngủ, khoanh chân ngồi trên ghế sofa vừa xem TV vừa hạt dưa.

“Vợ ơi, sao em vẫn chưa ngủ? Là vì anh chưa về nên em không ngủ được sao?” Tần Thiên cười hỏi.

Tô Tô xì một tiếng, sau đó nũng nịu nói: “Chồng, em hối hận rồi!”

Tần Thiên giật mình, vội vàng ngồi xuống ôm lấy cô nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đúng vậy, mẹ vẫn chưa tan làm sao? Tiểu Tước đâu?”

Tô Tô bĩu môi nói: “Anh còn nói nữa!”

“Em giới thiệu Tiểu Tước với Dương Ngọc Lan, ai biết được, bà Dương Ngọc Lan không có lương tâm này lập tức quên mất em.”

“Em làm gì cũng không đúng, giống như em chỉ là kẻ dư thừa vậy.”

“Bây giờ hai người đó đang ở trên lầu, không biết thắm thiết đến mức nào!”

Cô cố tình cao giọng, quay mặt về hướng cầu thang, dường như là để cho “bà Dương Ngọc Lan vô tâm” nghe thấy.

Tần Thiên không khỏi bật cười, ôm Tô Tô, nói: “Ngoan, đừng giận.”

“Không phải em vẫn còn có anh sao?”

“Mặc dù mẹ em đã bỏ rơi em, nhưng chồng em sẽ không bao giờ.”

Tô Tô khịt mũi nói: “Em khát, muốn ăn hoa quả!”

Tần Thiên vội vàng nói: “Có ngay!”