Thần Vương Lệnh

Chương 89: 89




“Tần Thiên!”
Tô Tô vội vàng đi lên đón, nói: “Mang đồ đến rồi sao?”
Tần Thiên đưa cho Tô Tô một chiếc hộp, cười nói: “Chuyện em dặn dò, làm sao anh dám chậm trễ.”
Tô Tô cầm sản phẩm mẫu, vô cùng vui mừng.
“Anh chính là tên shipper kết hôn với hoa khôi Tô?”
Nhìn thấy ngoại hình của Tần Thiên, Ngưu Ái Lệ ngược lại sững sờ.
Nhưng, rất nhanh cô ta nở nụ cười lạnh lùng nói: “Anh em, người đàn ông trung thực nhỉ?”
“Có lẽ anh còn không biết, người mà anh tiếp quản là món hàng gì.

Còn cho rằng mình cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thật sự cưới một tiên nữ về nhà cơ đấy.”
Tô Tô tức giận nói: “Ngưu Ái Lệ, tôi không muốn nói nhiều với cô!”
“Mong cô tự trọng!”
Ngưu Ái Lệ sợ Tô Tô vạch trần quá khứ xấu xa của mình nên vội vàng tố cáo trước.
“Cũng không biết là ai không biết tự trọng.”
“Lúc đó cả học viện Y ai mà không biết, hoa khôi Tô cô không rõ ràng với những lão già kia.”
“Bây giờ lại giả vờ ngây thơ.”
“Bảo vệ, còn không mau đuổi bọn họ ra ngoài!”
“Khách quý tôi hẹn sắp đến rồi.

Nếu đụng đến khách quý, cả khách sạn các người cũng đền không nổi đâu!”
Một người bảo vệ tiến tới một bước, trầm giọng nói: “Tiên sinh, mời hai người rời khỏi đây.

Đừng quấy rầy khách của chúng tôi.”
Tần Thiên nhíu mày, nói: “Gọi ông chủ của các người ra gặp tôi.”

Bảo vệ nở nụ cười.
“Người anh em, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không? Còn muốn gặp ông chủ của chúng tôi, anh có biết ông chủ của chúng tôi là ai không?”
“Đó là người anh muốn gặp thì có thể gặp ư?”
Một người bảo vệ khác cũng trầm giọng nói: “Tiên sinh.

Đây là sản nghiệp của nhà họ Thiết.

Không phải là nơi anh có thể gây chuyện.”
“Biết điều thì mau rời khỏi đây đi!”
Nhà họ Thiết?
Tần Thiên nở nụ cười lạnh lùng, gọi một cuộc điện thoại, “Chủ tịch Thiết, một khách sạn Kim Long, ngay cả tôi cũng không có tư cách để đến.”
“Ông có tin một câu nói của tôi là có thể phá hủy nó không?
Đầu bên kia điện thoại, đột nhiên nghe thấy lời này của Tần Thiên, da đầu Thiết Lâm Phong cũng sắp nổ tung!
“Tần tiên sinh, ngài đang ở khách sạn Kim Long sao? Ngài nguôi giận, tôi sẽ lập tức điều tra và xử lý!”
Cúp điện thoại, Tần Thiên muốn nói gì đó thì Ngưu Ái Lệ lại bật cười ha ha.
“Hoa khôi Tô này, chồng cô ngầu thật nhỉ!”
“Còn phá hủy khách sạn Kim Long, cũng không sợ khoác lác bị vả mặt, lừa gạt giữa ban ngày!”
Hai nhân viên bảo vệ cũng tức giận.

Rút gậy cao su ra định đánh.
Ở trong mắt họ, ông chủ nhà họ Thiết chính là một thần linh không thể xúc phạm.

Rõ ràng Tần Thiên không biết trời cao đất dày, tìm chết mà.
Bỗng, một nữ phục vụ trẻ tuổi thì thầm nói: “Carl tiên sinh!”
Ngưu Ái Lệ vội quay đầu lại, nhìn thấy một ông già người nước ngoài cao gầy đi vào từ cánh cửa ở phía bên kia nhà hàng.

Ông ta có mái tóc bạc, mặc quần áo kiểu Anh, trong tay chống một cây gậy bằng bạc.

Khí chất bức người.
“Carl tiên sinh, ngài đến rồi!” Ngưu Ái Lệ lao tới.
Carl vội vàng lùi về phía sau, lịch sự nói: “Quý cô, cô là...”
“Tôi tên Alice, là một blogger làm đẹp nổi tiếng trong nước.

Đồng thời, tôi còn là fan cứng của ngài!”
“Carl tiên sinh, tôi đã đợi ngài rất lâu rồi.

Có thể chụp chung với ngài một tấm không?”
Mặc dù Carl có hơi không tình nguyện, nhưng vẫn lịch sự đồng ý.
Ngưu Ái Lệ trực tiếp ôm một cánh tay của Carl, dán cả người vào, tự chụp một tấm.
“Carl tiên sinh, tôi có thể vinh dự được ăn trưa cùng ngài không?” Cô ta ra vẻ lẳng lơ, được nước làm tới.
Nếu mong ước này được thực hiện, vậy thì giá trị con người của cô ta sẽ lập tức tăng gấp đôi trong giới làm đẹp.
Hơn nữa, cô ta cũng rất tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân.

Đặc biệt là đối phó với một ông già như Carl, cô ta rất thông thạo.
Cô ta biết, sau khi Carl góa vợ vẫn luôn không tái hôn.

Tài sản hàng tỷ cũng không có con cái thừa kế.
Nếu cô ta có thể hạ gục được Carl, lấy được một danh phận, đợi khi ông già chết đi chẳng phải lắc mình một cái cô ta đã trở thành một người phụ nữ giàu có bậc nhất rồi sao?
Carl lộ ra vẻ lùng túng, lịch sự nói: “Rất xin lỗi.


Quý cô, tôi đã hẹn ăn trưa cùng người khác rồi.”
“Thật sao?” Ngưu Ái Lệ không cam lòng, nói: “Không phải ngài đi ngang qua Long Giang, sắp phải đi ngay rồi sao?”
“Ở nơi nhỏ như Long Giang này, ai mà có tư cách ăn trưa cùng ngài chứ.”
Carl nói: “Nghe nói, cô ấy là một cô gái phương Đông rất xinh đẹp, rất có tài năng.”
“Tôi rất mong đợi được gặp mặt cô ấy.”
Alice mê mẩn nói: “Cô gái có thể để cho ngài khen như vậy, chắc chắn rất hoàn hảo.”
“Nói vậy, tôi cũng muốn gặp thử xem.”
“Cô ấy là người Long Giang sao?”
Carl gật đầu: “Cô ấy có một cái tên rất hay, tên là Tô Tô.”
“Tô Tô?” Ngưu Ái Lệ thay đổi sắc mặt.
“Cô cũng biết cô ấy sao? Xem ra Tô Tô tiểu thư cũng thật sự rất nổi tiếng.”
Carl nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trong tay, nói: “Thời gian của tôi có hạn.

Nếu cô biết Tô Tô tiểu thư thì có thể thông báo cho cô ấy đến nhanh một chút được không.”
Ngưu Ái Lệ không thể ngờ nhìn về phía Tô Tô.
“Carl tiên sinh, tôi chính là Tô Tô!”
Tô Tô vội đi qua.
“Cô Tô Tô, cô thật sự là cô gái phương Đông xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.

Liễu Thanh đã nói với tôi rồi, cô mang theo sản phẩm đến rồi chứ?”
Tô Tô vội vàng đưa chiếc hộp trong tay qua.
“Đợi đã!” Ngưu Ái Lệ có hơi không phản ứng kịp, nói: “Đây là sản phẩm gì?”
Carl mỉm cười bí ẩn, nói: “Đây là một bí mật.”
“...!Cô Alice này, yêu cầu của cô tôi đã thỏa mãn rồi.

Tiếp theo là thời gian tôi ăn trưa cùng với Tô Tô tiểu thư.”
“Có thể cho chúng tôi một chút không gian không?”
Quý ông nói chuyện khá khéo léo, thực ra chính là đang đuổi Ngưu Ái Lệ rời đi.

Ngưu Ái Lệ hoàn toàn không ngờ được rằng, Tô Tô lại chính là người Carl hẹn ăn trưa cùng.

Chuyện này làm sao có thể, dù thế nào cô ta cũng không thể chấp nhận được.
Cô ta còn muốn nói gì đó, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hơn mười người áo đen xông tới.
“Đại tiểu thư!” Hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy Thiết Ngưng Sương mạnh mẽ đi ở phía sau những người áo đen, thì vội vàng chào hỏi trong hoảng hốt.
Thiết Ngưng Sương liếc nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói: “Vừa rồi, là ai muốn đuổi Tần tiên sinh đi?”
Nhân viên bảo vệ há to miệng.
“Tôi...”
Thiết Ngưng Sương không cho phép họ cãi, tức giận nói: “Quỳ xuống cúi đầu xin lỗi Tần tiên sinh, cho đến khi hắn đồng ý không phá hủy khách sạn của chúng ta!”
Đây...
Ý của Thiết đại tiểu thư, là sợ Tần tiên phá hủy khách sạn?
Không phải, Tần tiên sinh này thật sự có năng lực phá hủy khách sạn này chỉ với một câu nói?
Nhân viên bảo vệ như bị sét đánh, dung lượng não của họ hoàn toàn không thể nào có thể tưởng tượng được đây là xảy ra chuyện gì.
Nhưng có một điểm bọn họ hiểu rằng, đó chính là nếu không thể có được sự tha thứ của Tần tiên sinh, khách sạn có phá hủy hay không thì chưa chắc nhưng đầu của họ chắc chắn sẽ chuyển nhà.
“Tần tiên sinh, chúng tôi...” Họ sợ hãi muốn quỳ xuống.
Tần Thiên khua tay, lạnh nhạt nói: “Vợ tôi muốn bàn chuyện với Carl tiên sinh, mọi người lui đi.”
Nhân viên bảo vệ vẫn không dám nhúc nhích.
Thiết Ngưng Sương nói: “Còn không mau cảm ơn Tần tiên sinh!”
“Cảm ơn Tần tiên sinh!” Nhân viên bảo vệ như được ân xá rời đi.
Tần Thiên nhìn Ngưu Ái Lệ, cười khẩy nói: “Vị fan này, cô nghe không hiểu lời tôi sao?”
Ngưu Ái Lệ nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào.
Thiết Ngưng Sương phất tay “Tần tiên sinh và vợ tiếp khách ở đây, dọn dẹp sạch những người không liên quan!”
“Rõ!” Hơn mười người áo đen xông đến.
Đôi chân Ngưu Ái Lệ run rẩy, suýt nữa thì tè ra quần.

Cô ta bị hai người đàn ông vạm vỡ kéo ném ra ngoài..