Thần Vương Lệnh

Chương 897



Chương 897

“Vậy mà thủ hộ giả năm nay đã 48 tuổi rồi. Đây là người sống lâu nhất trong tộc người lùn, Ông ta mới là người nắm thực quyền ở bộ lạc. Tôi gặp ông ta một lần, là người rất tốt.”

Tần Thiên tựa như nhìn thấy hy vọng.

“Ông đã tới bộ lạc người lùn lần nào chưa?”

Back đáp: “Mới chỉ một lần. Tôi cứu 1 đứa bé gài, cô bé tên Tiểu Lộc, là cháu gái của thủ hộ giả. Vì vậy bé gái đó đã đưa tôi tới bộ lạc, thủ hộ giả đích thân ra đón tôi còn tặng tôi một bình rượu hoa quả do họ tự ủ.”

Thiết Ngưng Xương không nhịn nổi: “Nếu vậy thì ông đưa chúng tôi tới gặp thủ hộ giả.”

“Nhờ vào giao tình của ông, chúng ta sẽ tặng họ những món quà hậu hĩnh, bọn họ nhất định sẽ đồng ý thả Xà Vương.”

Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy, vì dù sao thủ hộ giả là một “ông lão” được mọi người kính trọng nên chắc chắn sẽ không quá cứng đầu.

“Ai bảo là dễ như cậu nói, các câu căn bản chưa hiểu vấn đề rồi!”

“Thủ hộ giả không dễ gặp thế đâu.” Back tức giận nói.

Giống như không biết diễn tả thế nào, Tần Thiên muốn nói gì thêm nhưng từ xa xa có tiếng vù vù từ trong những bụi cây truyền tới. Anh ta vội vã né sang rồi đưa tay ra bắt lấy mũi tên đang lao về phía mình.

“Có mai phục!”

“Là bộ lạc người lùn.” Thiết Ngưng Xương và cả nhóm người kinh động vội vã đề cao cảnh giác.

Back thì sắc mặt đại biến, ông ta vội vã nhìn xung quanh, nhìn thấy một khuôn mặt đang nấp sau thân cây cẩn thận thò đầu ra nhìn.

Ông ấy vội hét lớn: “Xin đừng kích động!”

“Con bé là tiểu Lộc!”

“Là cháu gái thủ hộ giả!”

Tần Thiên sững ra một lát rồi vội nhìn qua, chỉ nhìn thấy một cô bé đang cẩn thận quan sát mọi người, cô bé cao như một đứa trẻ 6 7 tuổi. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã có vài đường nét của người trưởng thành.

Với làn da hơi ngăm đen nhưng đôi mắt to tròn sáng trong, đang lạnh lùng nhìn bọn họ. Hắn thở nhẹ một cái rồi cẩn thận kiểm tra xung quanh. Hắn phát hiện xung quanh đây ngoài cô bé này ra thì không có người lùn nào khác, như vậy hắn mới buông lỏng tinh thần.

“Anh Back, không phải anh vừa nói thủ hộ giả rất khó gặp sao?”

“Anh nói với Tiểu Lộc đưa chúng tôi tới gặp ông ta. Cô bé là cháu gái của thủ hộ giả, nhất định có thể gặp được.”

Back gật đầu nói: “Các cậu lùi lại chút, đừng dọa cô bé.”

“Yên tâm, Tiểu Lộc là đứa bé hiền lành.”

Hắn lấy một nắm kẹo ra gọi: “Tiểu Lộc, tới đây ăn kẹo.”

Đứa bé gái thận trọng lùi lại một bước mồm còn phát ra tiếng hừ hừ.

Back cười quay ra phiên dịch cho đám người Tần Thiên: “Cô ấy đang hỏi tôi sao đưa mọi người tới đây.”

“Cô ấy hỏi các cậu có phải người xấu không.”

Tần Thiên biểu thị thiện ý rồi vội vàng bảo mọi người hạ vũ khí xuống, Back lại quay qua dùng tiếng thổ dân nói chuyện với Tiểu Lộc một lát, sau đó quay lại nhìn đám người Tần Thiên tới tận nửa ngày mà không nói gì.

“Làm sao?” Tần Thiên lo lắng hỏi.