Thần Vương Lệnh

Chương 930



Chương 930

Cung Lệ cười nói: “Cũng phải.”

“Nếu người phụ nữ kia đã có quan hệ không tầm thường với Tần tiên sinh. Chuyện này, vẫn phải để chủ tịch tự mình nói với ngài ấy thì tốt hơn.”

Sau khi ba người phụ nữ thương lượng với nhau, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ trở lại. Vui tươi phấn khởi đi phát phúc lợi cho các chị em trong phòng làm việc.

Những nhân viên văn phòng kia tuy bình thường lương rất cao, nhưng cũng chẳng mấy ai nỡ bỏ ra khoản tiền lớn để mua những xa xỉ phẩm này.

Ai nấy đều vô cùng vui mừng.

Vẻ chán nản mệt mỏi đều bị quét sạch.

Trong phòng làm việc, chỉ còn lại Tần Thiên và Tô Tô.

Tô Tô chợt cảm thấy có chút khó kìm nén cảm xúc, thấy Tần Thiên cười híp mắt nhìn mình, trái tim cô lại xốn xao.

“Không còn sớm nữa, hay là em về sớm nhé.”

“Mẹ hôm nay không có việc gì, cũng đã trở về rồi. Lúc nãy còn hỏi em tối nay ăn gì.” Cô có chút nũng nịu nói.

Tần Thiên lập tức nói: “Được!”

“Vợ anh muốn ăn gì nào, để anh nấu cho em ăn,”

Tô Tô cười nói: “Đi thôi. Tối nay em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.”

“Niềm vui bất ngờ?” Tần Thiên liếm môi nói: “Vợ à, anh phát hiện em lại trở nên xinh đẹp hơn rồi.”

“Đừng có nghĩ linh tinh!” Tô Tô đỏ mặt, hung hăng nhéo vào eo Tần Thiên một cái.

Tần Thiên hít một hơi lạnh, miệng kêu oai oái, cố ý giả vờ như đau lắm, nói: “Vợ à, em mạnh tay thế!”

“Đúng là muốn mưu sát chồng mà!”

Tô Tô cười đáp: “Đáng đời!”

“Mau đi thôi!”

“Những món quà này đem tặng cho mẹ và em gái, họ nhất định sẽ rất thích.”

Cô thu dọn đồ đạc, cùng với Tần Thiên rời khỏi công ty, về Long Viên.

Chập tối, Long Viên đắm mình trong ánh hoàng hôn, đẹp không lời nào tả hết.

Tần Thiên lái xe tới, từ xa đã nhìn thấy Dương Ngọc Lan và Tiểu Tước ngồi ở cửa biệt thự nhặt rau.

Mã Tước nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Mẹ nuôi, anh trai về rồi.”

Dương Ngọc Lan ngây ra trong chốc lát, nói: “Sao con biết?”

“Chẳng phải chị đã về kia rồi hay sao?”

Bà ấy còn tưởng người lái xe là Tô Tô.

Mã Tước cười nói: “Đây là xe của anh trai, đã lái đi một tháng rồi.”

“Bây giờ xuất hiện, chắc là anh trai đã về rồi.”

Dương Ngọc Lan mỉm cười nói: “Tiểu Tước đúng là thông minh, mẹ còn chưa nghĩ tới điều đó đấy.”

Bà xoa xoa tay rồi đứng dậy.

“Mẹ, Tiểu Tước, đây là quà con tặng cho hai người.” Tần Thiên đưa tới hai cái túi.

Dương Ngọc Lan kinh ngạc nói: “Tần Thiên, con lãng phí quá rồi!”