Thần Vương Vạn Giới

Chương 37: Đập Mã Hồng Tuấn



Lăng Thần chả biết nói gì chỉ cười cười cho qua.Tiểu Vũ thích thú nằm bên trong lòng ngực của hắn vui sướng.Áo Tư Lạp và Đới Mộc Bạch mặt đen như tro thầm nghĩ

“Ta đây vừa ăn cẩu lương sao.”

“Được rồi ta sẽ thưởng cho muội vậy.”

Hắn sờ lấy đầu của nàng mỉm cười nói.Long Giáp trên cơ thể Trữ Vinh Vinh đột nhiên bay ra ngoài theo phản xạ nàng lấy hai tay che ngực của mình lại.Bất quá phát hiện bộ quần áo không bị sao cả thở dài vui vẻ.Chiếc áo biến thành một cây gậy màu đen vô cùng lớn mọi người đều trầm trồ khi thấy chiếc áo này lại thần kỳ đến vậy.Hắn nhìn Long Giáp nhẹ nhàng nói

“Đây chính là hình dạng thực sự của nó.”

“Muội muốn thử nó.”

Tiểu Vũ nhìn nó sung sướng nói.Đột nhiên Long Giáp phát ra một âm thanh của thiếu nữ

“Ngươi muốn sử dụng nó sao tiểu cô nương.”

“Cái gì x6.”

Cả đám ngạc nhiên đồng thanh nói.Hắn không có biểu hiện nào là khiếp sợ cả bình tĩnh nói

“Phiền ngươi bảo vệ muội ấy giúp ta được chứ.”

“Được thôi nhưng nếu như ngài gặp nguy hiểm ta sẽ trở về bên ngài.”

Long Giáp trịnh trọng nói liền bay tới bên người Tiểu Vũ.Long Giáp cũng có ý thức riêng của nó vì chiến giáp này được vị thần rèn dùng cả sinh mệnh của mình để tạo cho Jin Mori bộ giáp mạnh nhất để đấu lại với Ngọc Hoàng.Tiểu Vũ cảm nhận được một sức mạnh vô hình liên tục bao quanh cơ thể của nàng hạnh phúc nói

“Cảm ơn Lăng Thần ca ca.”

“Ừ muội vào hàng ngũ của mình đi.”

Hắn sờ đầu nàng mỉm cười nói.Trạng thái Bản Năng Vô Cực của mình, bình tĩnh nhìn Phất Lan Đức và Đường Tam bọn họ chế giễu nói

“Hôm nay thật quả nhiên cho ta mở mang tầm mắt.Bảy người tấn công cũng không thể nào chạm được ta dù chỉ một lần ngoại trừ Tiểu Vũ.”

Phất Lan Đức: …

Đường Tam: ….

Trữ Vinh Vinh: ….

Chu Trúc Thanh: …

Áo Tư Lạp: …

Đới Mộc Bạch: ….

Mã Hồng Tuấn: …

Còn không phải ngươi nhanh quá sao.

Bọn họ xạm mặt lại thống khổ nói.Hắn tiếp tục nói

“Mặc dù công kích của các ngươi rất mạnh nhưng nó lại quá đơn thuần.”

“Ý ngài là sao.”

Phất Lan Đức tò mò hỏi.Bản thân là Hồn Thánh sao có thể có những lỗi lầm hơn nữa nếu có thể khắc phục thì tốt đến mấy.Hắn hai tay chắp sau lưng như cao nhân ẩn thế

“Các ngươi tấn công quá theo bản năng không hề sử dụng đầu óc của mình.Mặc dù các ngươi có tốc độ, sức mạnh vượt trội hơn những người khác nhưng lại thiếu phản xạ và kỹ thuật.”

Chưa đợi bọn họ ngạc nhiên thì hắn tiếp tục chỉ ra những lỗi sai của họ

“Chu Trúc Thanh ngươi không nên lao đầu vào quá sớm.Thứ ngươi mạnh nhất là tốc độ chứ không phải là sức mạnh, ngươi nên tìm cách vào hạ gục đối phương khi người đó yếu nhất.”

Chu Trúc Thanh như bừng tỉnh câu nói của hắn mỉm cười.Hóa ra nàng vẫn luôn chiến đấu trong cách vô thức mà không để ý đến cách đánh của mình cúi xuống người hắn nói

“Cảm tạ ngài đã giúp ta.”

Lăng Thần gật đầu nhìn Trữ Vinh Vinh nghiêm túc nói

“Trữ Vinh Vinh ngươi thuộc Phụ Trợ hồn sư rất yếu trong khoảng tấn công.Nhưng vừa nãy ngươi lại đứng khá xa đám Đới Mộc Bạch.Nên ngươi sẽ là trung tâm bị đối phương tấn công dễ nhất.”

Trữ Vinh Vinh giận dỗi không thèm nghe lấy liền quay sang chỗ khác.Nàng là thiên kim của Thất Bảo Lưu Ly Tông nên từ nhỏ đã được người khác nuông chiều bây giờ lại bị người khác nói này nọ làm sao mà không tức được.

Một tiếng trôi qua, hắn vận dụng toàn bộ kỹ năng MOBA kiếp trước của mình áp dụng vào bên trong Đấu La Đại Lục này.Phất Lan Đức cảm thấy thiếu niên trước mắt cực kì thông mình trong lúc chiến đấu lại có thể phân tích được khuyết điểm của mỗi người.Hơn nữa nhìn tuổi tác thiếu niên trước mắt không lớn mấy vậy mà lại trở thành Phong Hào Đấu La nhanh như vậy tò mò hỏi

“Đại nhân có thể cho phép tiểu nhân hỏi ngài đã là Phong Hào Đấu La từ khi nào được không.”

Hắn lạnh lùng trầm ngâm.Phất Lan Đức thấy hắn như vậy định nói thì

“Từ khi thức tỉnh võ hồn ta đã là Phong Hào Đấu La rồi.”

“Cái gì.”

Phất Lan Đức há mồm to nói.To đến mức có thể nhét trái dưa hấu vào mồm cũng được.Lúc này Minh Nguyệt cũng đã tới thấy hắn đang giảng dạy không khác gì là một giáo viên chuẩn mực bình tĩnh đi tới.Mã Hồng Tuấn thấy có thiếu nữ cực kì xinh đẹp đang đi về phía mình liền lẻn đi ra khỏi hàng vui vẻ nói

“Cô nương có thể cho ta biết tên của nàng được không.”

Đới Mộc Bạch sợ hãi khi thấy tên béo này lại nổi cơn háo sắc lên định nhắc nhở thì Lăng Thần nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Mã Hồng Tuấn nói

“Nàng ấy tên là Lăng Thần lão bà.”

“Lăng Thần lão bà ? Tên hơi lạ bất quá ta thích.”

Mã Hồng Tuấn vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra cả bình tĩnh nói.Chợt thấy có gì đó không đúng đối phương là nữ tại sao lại có giọng nam trả lời.Từ đằng sau vô vàn sát khí tuôn ra đằng sau quay sang nhìn thấy Lăng Thần sợ hãi nói

"Đại----Đại nhân có chuyện gì vậy."

"Để ta nhắc cho ngươi biết ta là Lăng Thần.Và nàng là lão bà của ta."

Hắn mỉm cười hết sức thân thiện.Nhưng đối với Mã Hồng Tuấn thì khác nó giống như nụ cười của ác quỷ vậy đầy sự nguy hiểm khiến cho nhiều người run sợ.Đới Mộc Bạch lắc đầu lẩm bẩm nói

"Cái tật mê gái vẫn không bỏ."

"Đại nhân ta không biết gì hết.Hãy tha cho ta đi."

Mã Hồng Tuấn ôm bắp chân của hắn khóc lóc nói.Lăng Thần nhìn kéo hắn ra lạnh lùng nói

"Ta vừa thấy ngươi khuyết điểm rất nhiều.Yên tâm đích thân ta sẽ dạy cho ngươi kĩ.....càng...."

"Khônggggggggggg"

Hắn la lên thảm thiết.Lăng Thần xách hắn không khác gì mấy xe bắt chó tới hốt hết.Đường Tam bọn họ không thể làm gì khác đành vẫy tay chào tạm biệt hắn.Mã Hồng Tuấn lần này thực sự sợ rồi nói

"Đới lão đại mau cứu ta đi."

"Mã Hồng Tuấn nhớ cùng Lăng đại nhân tập luyện cho tốt mọi người trông cậy ở ngươi."

Đới Mộc Bạch vui vẻ nói.Nếu như Mã Hồng Tuấn có một điều ước thì sẽ ước không đi trêu chọc vị cô nương xinh đẹp trước mặt mình.Cứ thế Mã Hồng Tuấn được hắn chăm sóc kĩ lưỡng bằng cách đập cho tên béo này không chừa phát nào mặt đã sưng lên một cục to chà bá.

— QUẢNG CÁO —