Sau hậu viện là hoa viên, ở nơi đó chủ yếu có hai loại hoa là hoa mai và hoa mẫu đơn.
Mẫu thân nàng tên Mẫu đơn, nhưng loài hoa người thích nhất lại là hoa mai.
Ít ai biết được, Mộc Hách đối với kẻ khác tàn nhẫn vô tình, máu lạnh không tình người là thế, nhưng đối với thê tử thì yêu chiều nhất mực.
Đối với ông, mẫu thân nàng chính là thịt đầu quả tim.
Nhưng đối với mẫu thân, ông chả khác gì xiềng xích cầm tù bà.
Từ khi có nhận thức, thứ nàng mong muốn nhất chính là ánh mắt dịu dàng của mẫu thân, nhưng người từ trước đến giờ chỉ thờ ơ với nàng.
Sau khi tỷ tỷ vì nàng mà mất tích, người đối với nàng càng căm thù, ngoài căm thù chỉ còn lại căm thù.
Mộc Như Châu không hiểu mình đã làm gì khiến người không vui.
Sau này, nàng mới biết, người là do phụ thân cưỡng ép.
Người đối với phụ thân chán ghét bao nhiêu, thì đối với nàng chán ghét bấy nhiêu.
Mấy năm nay, nàng lang bạt giang hồ, một phần vì tìm kiếm tung tích của tỷ tỷ, một phần vì không muốn ở Tu La điện.
Có lẽ giống với mẫu thân, đối với nàng, Tu La điện cũng tựa như lồng giam ngột ngạt.
Mộc Như Châu tiến lại gần chỗ mẫu thân đang ngồi, trong tay người đang mơn trớn cành hoa mẫu đơn.
Thấy nàng, cành hoa trong tay người lập tức bị bẻ thành hai.
"Mẫu thân, nữ nhi qua thăm người."
Không thể không nói, nữ nhân mà Mộc Hách nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa có tư sắc hơn người.
Người mang vẻ đẹp mềm mại tựa mẫu đơn, cũng chính vì thế mà sinh lòng chán ghét mẫu đơn.
Đến cả tên mình, người cũng không muốn từ miệng phụ thân thốt lên.
Quá khứ của bọn họ, từ trước đến nay nàng chưa từng tìm hiểu.
"Không phiền thiếu chủ đến thăm ta, phụ nhân như ta rất khỏe, chưa chết được."
Người đàm đạm uống trà, ánh mắt chưa từng liếc nhìn qua nàng.
Gương mặt nàng giống người, người không muốn nhìn cũng dễ hiểu.
"Vậy nữ nhi cùng người ngồi thưởng hoa."
Nàng đi qua, ngồi xuống ghế đá đối diện người.
Dù cách một bàn đá, Mộc Như Châu vẫn nhạy bén phát hiện trong mắt người có tia chán ghét rõ ràng.
Nàng chỉ biết thở dài trong lòng, coi như đã quá quen.
"Mẫu thân, người thấy sao nếu nữ nhi tiếp quản Tu La điện?"
"Chuyện này có liên quan đến ta?"
"Nữ nhi muốn nghe ý kiến của người."
Như nghe phải chuyện cười, người cười lạnh.
"Từ trước đến nay, các ngươi chỉ muốn mọi thứ theo ý mình.
Cha ngươi đã vậy, ngươi cũng vậy.
Đến cả tỷ tỷ mình, ngươi cũng có thể xuống tay, giờ đây lại trưng bộ mặt giả nhân giả nghĩa với ta.
Mộc gia các ngươi, đều là động vật máu lạnh vô tình."
Nói xong người hất đổ ấm trà xuống đất.
Bình trà ngọc vỡ tan, nước trà nóng hất lên cổ chân nàng, Mộc Như Châu vẫn mặt không đổi sắc.
Người hừ lạnh, đứng dậy rời đi cùng tỳ nữ.
Lúc này, Trần bà bà mới cách đó không xa trở về.
"Thiếu chủ, người có sao không?"
"Không sao."_Nàng thở dài trong lòng, lúc này đôi chân bị bỏng mới cử động.
"Bà bà, có thể lấy cho con thuốc bỏng được không? Con nghĩ mình bị nước trà nóng hất trúng."
Trần bà bà nghe vậy thì hoảng hốt, người nhìn xuống cổ chân nàng, thấy đôi chân trắng nõn hiện ra một mảng rộp lớn.
"Đợi ta tí."_Người nói xong thì vội vàng đi luôn.
Khi không còn ai, Mộc Như Châu mới lặng lẽ thở ra, nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nàng sẽ điên mất.
"Phụ thân, rốt cuộc người muốn thế nào mới buông tha cho nữ nhi."
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn người phụ thân không biết từ khi nào đã đứng cách đó không xa.
Mộc Hách đi tới, ngồi xuống đúng vị trí mà lúc nãy mẫu thân ngồi.
"Con không muốn đến vậy sao?"
"Vị trí người đang ngồi quá mệt mỏi, nữ nhi chưa từng có hứng thú."_Nàng nói thẳng ra.
Nghe vậy, Mộc Hách ngồi suy tư một lúc, rốt cuộc lúc lâu sau người mới mở miệng.
"Sơn Hà Đồ tới nay vẫn chưa tìm thấy, nếu con có thể mang được nó về...!Vậy ta cũng không ép con nữa."
Lại là một cuộc trao đổi.
Một nhiệm vụ, đổi lấy chìa khóa lồng giam.
"Được, nữ nhi chắc chắn sẽ dâng lại Sơn Hà Đồ cho người."
*.