Sáu năm trôi qua, kiếp trước gặp phải một Lưu Minh Lãng phản bội và người thân thì qua đời từ lâu, Vân Sanh có lòng đề phòng với người khác rất cao.
Ngoài cái người cha sâu rượu kia của nàng ra, Vân Sanh vẫn luôn giữ khoảng cách với người khác.
“Lần trước tiền bán cây thuốc cầm máu đã có, sau khi cây thuốc cầm máu nhà cháu được đưa đến tiệm thuốc trên trấn, được đánh giá là loại thảo dược loại 2, cao hơn 10% so với giá bán của những người trồng dược liệu khác trong làng. Đây là mười một đồng, cháu cất kỹ đi. Số tiền này đáng lẽ phải đưa cho cha cháu nhưng sợ ông ấy lại mang đi mua rượu hết, nên giao cho cháu”. Thôn trưởng cũng quen với phản ứng của Vân Sanh, sắc mặt bình thản, lấy ra mười một đồng giao cho Vân Sanh.
Thôn Tiêu Diệp ở nước Đại Chu là một đất nước có bốn mùa đẹp như mùa xuân, hoa màu xum xuê.
Chất đất và nước của thôn Tiêu Diệp rất thích hợp để trồng thảo dược, nhà nào trong thôn đều có ruộng thuốc, nhà Vân Sanh cũng có vài mẫu, đây là nguyên liệu dùng để luyện chế thuốc ma pháp cơ bản: là cây thuốc cầm máu.
Mỗi khi dược liệu chín, người trong thôn đều thống nhất tổ chức việc thu mua, vận chuyển cho các tiệm thuốc trấn trên.
Cùng nguồn nước, thổ nhưỡng, ruộng thuốc nhà Vân Sanh lại có thể cho ra đời những loại dược liệu có chất lượng tốt nhất.
Có người dân trong thôn bí mật đên nhìn trộm ruộng thuốc nhà Vân Sanh, muốn tìm ra được ít bí quyết gì đó, nhưng họ nằm vùng mấy ngày mà không thấy nhà họ Vân dùng loại phân bón đặc biệt gì cả.
“Gia gia thôn trưởng, cháu làm thế nào có thể trở thành một Ma Pháp Sư ạ?” Vân Sanh ngẫm nghĩ hỏi dò.
“Muốn trở thành Ma Pháp Sư thì trước tiên cần phải thành một học đồ ma pháp đã, mà muốn thành một học đồ ma pháp thì nhất định phải ngay lúc trong trạng thái minh tưởng có thể cảm nhận được một trong bốn nguyên tố lớn: Thổ, Thủy, Phong, Hỏa. Thổ có màu vàng, Thủy có màu xanh lam, Phong có màu xanh biếc, mà Hỏa thì có màu đỏ” Thôn trưởng nói đến đây bỗng dừng lại chút, lão nhớ tới cảnh lúc Vân Sanh kiểm tra ma pháp vỡ lòng, bất giác thở dài.
“Vậy còn có cách nào có thể cảm thụ được nguyên tố ma pháp đối với người không cách nào cảm nhận được nguyên tố ma pháp không ạ?” Vân Sanh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi dò.
“Cái này thì…. Khó lắm, nhưng nếu cháu có thể tìm được Nguyệt Quang Thảo, thì có thể cảm giác được chút xíu nguyên tố ma pháp đó. Nguyệt Quang Thảo là loại dược thảo quý hiếm, chỉ được trồng ở có vườn thuốc trong thành. Nghe đồn, sau núi thôn hoang dã của chúng ta mấy chục năm trước từng xuất hiện Nguyệt Quang Thảo, chẳng qua đó cũng chỉ là lời đồn thôi, còn chính xác thì chưa từng ai nhìn thấy cả” Trưởng thôn nhớ lại.
Nguyệt Quang Thảo có thể thay đổi thể chất ma pháp của con người, Vân Sanh thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng.
Trong lúc vô tình, nàng nhìn lên mặt lão trưởng thôn, thấy mặt lão vàng vọt, sắc mặt không được tốt lắm, “Gia gia trưởng thôn à, có phải mấy ngày nay ông thấy phần bụng dưới hơi trướng, cả người khó chịu phải không ạ?”
Trưởng thôn nghe vậy thì ho khan vài tiếng, thầm nghĩ trong lòng, mấy ngày nay lão cảm thấy bụng khó chịu, nhưng cũng không sao, tình cờ gặp được Ma Pháp Sư phụ trách chữa bệnh ở Pháp Miếu, nên mới tới khám, ai ngờ bị con nhóc Vân Sanh này phát hiện ra.
Vân Sanh ra hiệu cho trưởng thôn cúi người xuống, tay nhỏ nắm một tay của trưởng thôn, ngón cái dùng sức bấm mạnh một cái lên khóe ngón trỏ của lão.
Trưởng thôn lập tức cảm thấy dạ dày ậm ạch, rồi lại thấy một luồng khí khó chịu vọt ra.
“Ông trưởng thôn ơi, chỗ này gọi là huyệt Thương Dương, nếu ngày thường ông thấy dạ dày khó chịu thì cứ bấm ở chỗ này ạ, một ngày hai lần thì sẽ thấy hiệu quả thôi ạ” Vân Sanh là người thẳng tính, ông trưởng thôn đối tốt với nhà họ Vân, bề ngoài nàng không nói gì nhưng lại nhớ kỹ lòng tốt của lão.
Thôn trưởng thấy bộ dạng nghiêm túc của Vân Sanh cũng bị chọc cười, “Vân Sanh à, những thủ đoạn nhỏ này cháu học được ở đâu vậy, ta thấy cha cháu còn không hiểu nhiều bằng cháu đấy”
“Là từ quyển sách thuốc trong nhà ạ” trong mắt Vân Sanh lóe lên tia ranh mãnh.
Sơ đồ hệ thống kinh mạch và huyệt đạo trong cơ thể người, kiếp trước nàng đã nhớ kỹ trong lòng từ lâu, còn cần phải học làm gì. Đại lục Vô Cực dù có khác với hiện đại nhưng cấu tạo cơ thể người thì lại giống nhau.
Sáu năm trước Cha Vân Sanh tới thôn Tiêu Diệp trên tay còn bế một bé gái và mấy quyển sách dày cộp, trong đó có một quyển sách thuốc.
Từ nhỏ Vân Sanh vốn đã thông minh, tự học được rất nhiều kiến thức về thảo dược và y thuật trong sách thuốc, thôn trưởng cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm nên không truy hỏi nữa.
Bụng thôn trưởng sôi ầm cũng không thích hợp ở lại, trước khi đi lão còn dặn một câu, “Ma Pháp Sư mới đến Pháp Miếu Tiêu Diệp, ông ấy đang muốn chọn tuyển một người giúp hái thuốc, chỉ cần thu thập và phân loại dược thảo gì đó là được, một tháng có thể được khoảng hai mươi đồng đó. Ta thấy cháu rất phù hợp, cháu có thể về nhà hỏi cha một chút, nếu cha cháu đồng ý thì ta sẽ đề cử cháu”
Nói xong thôn trưởng cảm thấy bụng lại kêu ùng ục, vội vàng vận sức, chân bước như gió, biến mất trên sười núi.
Sau khi thôn trưởng đi không lâu, Vân Sanh xoay người lại, nói về phía cây đa đằng kia, “Nhìn đủ chưa, ra đi”
Trên cây đa, có bóng người nhanh nhẹn nhảy xuống.
Tai mắt Vân Sanh rất tinh, khác hẳn với người thường, nàng đã sớm nghe thấy tiếng thở yếu ớt trên cây đa kia từ lâu rồi.
Thấy người tới Vân Sanh nao nao.
Áo đen như mực, sống mũi cao như đao khắc, chân mày đen rậm, chỉ đứng thôi mà cảm giác như ánh nắng lại ảm đạm đi nhiều.
Tuy tuổi anh ta còn nhỏ, nhưng bóng dáng phong hoa khí độ đó cũng đã bắt đầu hình thành.
Anh ta là ai vậy?
Vân Sanh khẳng định hắn không phải là người thôn Tiêu Diệp.
Người này vô cùng nguy, nguy hiểm.
Vân Sanh cảnh giác, cốt châm giấu trong tay áo lại rục rịch lộ ra lần nữa.
Động tác của Vân Sanh rất khẽ, nhưng vì lúc nàng bắn ra, ống tay áo không tránh khỏi ma sát phát ra âm thanh, bên tai thiếu niên hơi động động chút.
Vân Sanh nhạy bén nhận ra sự khác thường của anh ta.
Tướng mạo và thân hìnhcủa thiếu niên gần như hoàn mỹ, đường nét thanh tú trên mặt anh ta không tạo ra cảm giác nữ tính, thân hình to cao nhưng không mất đi nam tính.
Trên ngũ quan của hắn, đôi mắt đen như hút hồn ấy khiến người ta để ý nhất, mắt sáng như sao, song không hiểu sao hai mắt của hắn như bị một lớp nước che phủ khiến người ta khó nhìn rõ màu mắt của hắn là gì.
Kiếp trước Vân Sanh là một bác sỹ, vì thế có thể khẳng định ngay là hắn bị mù.
Thấy đối phương là một người mù, Vân Sanh thở phào, cốt châm trong tay thu lại.
Ai ngờ mắt hoa lên, cổ tay đã bị người ta tóm chặt.
Thiếu niên và đứa bé, sức lực giữa nam và nữ khác nhau khiến Vân Sanh không kịp đề phòng bị ôm chặt.
Mùi thơm của lá đa kèm theo thân nhiệt nóng bức từ trên người anh ta áp tới, chân tay Vân Sanh bị khéo léo kiềm chế.
“Thu lại móng vuốt của em đi, tiểu mèo hoang, vũ khí chẳng tác dụng gì với ta đâu. Tuy Mắt ta mù, nhưng lòng ta sáng” Giọng thiếu niên rất êm tai, nghe vào như dòng nước ấm áp dịu dàng vậy.
Anh ta dùng tay trái nắm tay Vân Sanh, tỳ cằm lên đầu Vân Sanh.
Cảm nhận được cái vuốt ve mềm mại dễ chịu từ cằm, đồng thời bất ngờ với vóc người nhỏ nhắn xinh xắn của người trong vòng tay, lông mày thiếu niên lóe lên tia bất mãn, sao nàng ấy lại gầy nhỏ như vậy, ôm vào toàn thấy xương là xương thôi.
Ngay lúc thiếu niên nhíu mày, cổ họng anh ta chợt thấy tê rần, thoáng như bị muỗi cắn vậy, thân thể thiếu niên cứng đờ.
Tuy không nhìn được, nhưng anh ta biết, lúc này trên cổ anh ta có một ám khí không rõ nguồn gốc trong tay cô nhóc có thể đâm vào cổ họng anh ta bất cứ lúc nào.