Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 104: Lão tướng quân đột phá (bốn)



Editor: MAC

“Bệ hạ!”

“Không sao, chỉ là một ít tật cũ thôi, không quan trọng,” Phong Thiên Ngự lau khóe miệng, “Việc này tuyệt đối không được cho bất kỳ kẻ nào biết, đặc biệt là Khuynh Nhi, ai dám tiết lộ nửa câu giết không tha!”

“Bệ hạ...” Lâm công công tiến lên lo lắng nói, “Ngài việc gì phải thế? Danh y trong thiên hạ nhiều như vậy, chúng ta có thể đăng cáo thị mời danh y, hơn nữa bệ hạ cũng phái người tứ phía đi thu mua linh dược, có lẽ sẽ cứu chữa được.”

Nói là tật cũ, thật ra bệ hạ vì năm đó thương tâm quá mức mà mắc bệnh thôi.

Từ sau khi Nạp Lan hoàng hậu chết, thân thể bệ hạ ngày càng lụn bại, nếu công chúa không phải không hiểu chuyện thì chắc ngài cũng sẽ không chống đỡ được đến hôm nay, ngài chỉ sợ sau khi mình qua đời thì công chúa sẽ bị khi dễ.

Nhưng hiện tại, vì bệ hạ thấy công chúa dần thay đổi nên sắp không chịu nổi nữa.

“Lưu Vân quốc này còn cần trẫm chống đỡ, nếu để người khác biết tin trẫm bị bệnh thì chẳng phải bọn chúng sẽ tiến công vào?” Phong Thiên Ngự cau mày, nhẹ giọng thở dài, “Ta chỉ hy vọng trước khi chết mình có thể tra ra được toàn bộ chân tướng báo thù cho Yên Nhi, hơn nữa... vì Khuynh Nhi diệt trừ toàn bộ kẻ địch.”

“Trước khi giết chết kẻ thù, trẫm sẽ không thể chết được, các ngươi yên tâm!”

Khuynh Nhi của ông đã hiểu chuyện nhưng vẫn cần phả dựa vào ông, ông tuyệt đối không bỏ mặc nàng lại mà rời đi.

Chờ đến khi tất cả mọi chuyện đều trần ai lạc định*, hắn mới có thể... đi gặp Yên Nhi.

* Trần ai lạc định: Mọi thứ đã xong xuôi, đâu vào đấy.

“Hơn nữa...” Phong Thiện Ngự cười khổ, “Trẫm vẫn luôn hy vọng Khuynh Nhi có thể hòa hảo với phủ tướng quân, để sau này trẫm truyền vương vị cho Khuynh Nhi thì tướng quân cam tâm tình nguyện trợ giúp nàng mà không phải chỉ vì Yên Nhi và trẫm mới che chở nàng!”

“Bệ hạ?”

Lâm công công vô cùng hoảng sợ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phong Thiên Ngự: “Nếu bệ hạ truyền ngôi cho công chúa thì chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ không đồng ý, dù sao... Lịch sử triều đại Lưu Vân quốc đều không có nữ đế.”

Phong Thiên Ngự cười lạnh: “Ngôi vị hoàng đế là của trẫm, trẫm muốn truyền cho ai thì kẻ đó làm đế vương! Huống chi người có khả năng làm vua cũng chỉ có con của trẫm và Yên Nhi, những người khác đều không có tư cách này!”

Lâm công công trầm mặc không nói, đã nhiều năm bệ hạ không sủng hạnh phi tử nào, những vị phi tần trong cung chỉ để bài trí mà thôi, cho nên dưới gối bệ hạ đến nay vẫn không có nhi tử! Nếu bệ hạ cứ cố chấp như thế thì sau này chắc cũng sẽ không có nhi tử.

Cho nên, sợ rằng ngôi đế này chỉ có thể là từ công chúa đảm nhiệm...

...

Ở một tiểu viện bên trong hoàng cung.

Thiếu nữ bị đoàn người đội quân vây xung quanh, khuôn mặt nàng ta kiều mỹ nở nụ cười, nhìn qua trông rất rực rỡ, xinh đẹp hồn nhiên: “Đường Tư, lần này ta tới thật sự là chào hỏi các ngươi, hơn nữa mẫu phi ta biết mấy ngày gần đây các ngươi tu luyện vất vả nên cố ý bảo ta đưa đến cho các ngươi một cây nhân sâm trăm năm để các ngươi bồi bổ.”

Nhân sâm trăm năm cũng chỉ là dược liệu bình thường thôi, còn chưa thành linh dược.

Dù sao... Những người Thiết Huyết quân đoàn này đều quá phận như thế, ngay cả có mua được linh dược thì nàng ta cũng tuyệt không đưa cho bọn họ.

Nhưng một gốc nhân sâm trăm năm giá cả bên ngoài cũng đã cực kỳ sang quý, như vậy những người này tất nhiên sẽ phải cảm ơn nàng ta.

“Nhị công chúa, mời ngươi trở về đi,” Đường Tư mặt không cảm xúc, thần sắc lạnh nhạt, “Mang nhân sâm về đi, chúng tôi không cần.”

Tươi cười của Phong Như Sương cương cứng, trong lòng nàng ta sức giận, bọn người không biết sống chết này, chẳng qua cũng chỉ là một đám chó của hoàng tộc mà thôi, cứ ỷ vào hoàng sủng của bản thân mà dám làm càn với nàng ta như thế!

“Ta có ý tốt đến thăm các ngươi thôi mà, tuy Thiết Huyết lệnh bị tỷ tỷ của ta đoạt lại nhưng các ngươi cảm thấy... Nàng lấy Thiết Huyết lệnh về chính là chuyện tốt hay sao? Ngươi sai rồi, nàng chỉ muốn mượn sức mạnh của Thiết Huyết lệnh để làm hại dân thường bá tánh! Lúc ấy mẫu phi của ta lấy đi Thiết Huyết lệnh cũng vì lo cho chúng sinh trong thiên hạ thôi, các ngươi còn không phân biệt được tốt xấu như thế!”