Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 106: Một vò rượu hóa giải hận thù (2)



Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Nàng ta bất đắc dĩ thở dài một tiếng, giọng điệu rất phức tạp: “Đáng thương mẫu phi ta, năm đó khổ tâm như vậy mà lại bị người trong thiên hạ hiểu lầm cho rằng người muốn cướp đoạt đồ vật của người khác, thật ra tất cả những chuyện người làm đều là lê dân bá tánh mà thôi.”

Đường Tư không nói gì nhưng trong lòng nàng đã có chút tức giận.

Mặc kệ Phong Như Khuynh có thay đổi hay không, Thiết huyết quân đoàn bọn họ vĩnh viễn sẽ không trung thành với người thứ hai!

Nhiều năm như vậy rồi mà nàng ta vẫn không hiểu rõ sao?

Ngoại trừ Đường Tư thì lòng những người khác trong quân đoàn đã dao động.

Dù sao những hành vi nhiều năm qua của Phong Như Khuynh cũng rõ như ban ngày, những việc Nhị công chúa nói đương nhiên nàng có thể làm ra được.

Nhìn thần sắc nôn nóng của đám kia người, Phong Như Sương cười lạnh một tiếng.

Muốn thay đổi nữ nhân tên Đường Tư này rất khó nhưng nàng ta có thể dao động lòng dạ của những người khác! Một khi quân đoàn náo loạn thì nàng ta có thể ra tay khống chế được, lúc đó chuyện thay đổi đoàn trưởng Đường Tư là chuyện dễ dàng.

“Ngươi không được nói năng linh tinh!” Linh Vận thẹn quá hóa giận.

“Ha ha,” Phong Như Sương châm chọc cười ra tiếng, “Mẫu phi chiu oan ức vì người khác nhiều năm, hôm nay ta đến để sửa lại kết luận sai làm này, ta muốn cho các ngươi biết, ai mới là người thật lòng suy nghĩ cho thiên hạ! Ai mới là... chủ nhân chân chính của Thiết huyết lệnh!”

Phong Như Khuynh mập mạp đáng chết, nàng đang tính toán cái gì vậy chứ? Đã đoạt đi sự sủng ái của phụ hoàng thì thôi mà đến cả thiết huyết lệnh cũng bị nàng cướp đi mất! Phong Như Sương ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu!

“Chủ nhân chân chính... của Thiết huyết lệnh?”

Gió thổi nhẹ, một âm thanh cười nhẹ bỗng dưng truyền đến, chậm rãi lọt vào tai mỗi người cũng làm lưng Phong Như Sương cứng đờ một chút.

Phong Như Sương ngơ ngác quay đầu lại trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Ánh mặt trời buổi hoàng hôn nhẹ nhàng phủ xuống trùm lên cả tiểu viện.

Người thiếu nữ cười nhạt đứng ở cửa tiểu viện, thân hình của nàng vẫn mập mạp hơn nhiều so với người bình thường nhưng Phong Như Sương không thể không thừa nhận Phong Như Khuynh đã gầy hơn, cũng đẹp hơn trước.

Nét mặt tươi cười của thiếu nữ tựa như ánh mặt trời long lạnh động lòng người.

Đôi mắt đen của nàng sạch sẽ trong trẻo, khi nhìn thẳng vào trong ánh mắt ấy khiến người ta không có chỗ dung thân, muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào.

“Tỷ tỷ!”

Phong Như Sương rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, nàng ta làm như không có việc gì mà cười nhạt đi đến chỗ Phong Như Khuynh.

“Sao tỷ lại đến đây? Đã mấy ngày tỷ không vào cung, muội còn tưởng rằng đã quên cả phụ hoàng luôn rồi, tỷ cũng không chịu đến thăm ngài ấy một chút.”

Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại, cười tủm tỉm: “Tỷ không có cách nào để giúp phụ hoàng phân ưu giải nạn, chỉ có thể cải thiện hoàn thiện bản thân mình hơn nên đoạn thời gian này đều vội vội vàng vàng không có cách nào đến gặp ngài ấy, đành gánh cái danh bất hiếu vậy nhưng phụ hoàng thương tỷ như thế chắc ngài ấy không để ý nhiều vậy đâu.”

Gần đây nàng vừa vội vàng tu luyện lại vội vàng xao dược thiện lấy đâu ra thời gian mà tiến cung? Đã mấy ngày rồi nàng chưa từng bước ra khỏi phủ công chúa.

Gương mặt tươi cười của Phong Như Sương cứng đờ: “Tỷ tỷ, ý của muội không phải như vậy.”

“Tỷ đã nói gì đâu,” Ánh mắt Phong Như Khuynh kinh ngạc rồi lại tràn đầy mờ mịt, “Chẳng lẽ vừa rồi ta đã nói sai chuyện gì rồi à? Như Sương đang quan tâm tỷ thì sao tỷ có thể hiểu lầm ý của muội chứ? Trừ khi muội đã có sẵn ý nghĩa này từ đầu rồi...”

Phong Như Sương tức điên người chỉ muốn đập một chưởng cho Phong Như Khuynh chết đi cho rồi nhưng nàng ta rõ ràng mình không đánh lại những người trong Thiết huyết quân đoàn nên mạnh mẽ đem cục tức này nuốt xuống.

“Đúng rồi, vừa rồi ta còn nghe muội nói đến chủ nhân của thiết huyết lệnh nữa mà?” Ngữ khí nói chuyện của Phong Như Khuynh đột nhiên sắc bén, “Là ai nói cho muội thiết huyết lệnh có chủ nhân hả?”

Phong Như Sương sững sờ, mê mang ngẩng đầu nhìn phía Phong Như Khuynh: “Lời này của tỷ tỷ là có ý gì?”