Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 157: Công chúa nổi bão (4)



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Beta: Hà

Mặt già của Đàm Lâm cứng đờ, tức giận trừng mắt nhìn Lâm ngự sử.

Nữ nhi Lâm Nguyệt Ảnh của Lâm ngự sử này cũng không ít lần bị Phong Như Khuynh khi dễ, hiện tại lại mặt trời mọc từ đằng Tây, nói chuyện giúp công chúa?

“Thần đồng ý với Lâm ngự sử.” Mộ đốc sát cũng đứng dậy, nhìn Đàm Lâm, không lạnh không nhạt nói.

Thanh Nhi đã nói với ông, nghiên cứu chế tạo dược thiện vết sẹo kia là công chúa cung cấp.

Nếu như công chúa thực sự có năng lực như vậy, lại thật sự thay đổi, không ngại bỏ qua đi, để tránh cho Lưu Vân quốc tổn thất một thiên tài.

“Bệ hạ.” Nạp Lan Trường Kiền ghi tạc những người đồng ý với Đàm Lâm đó ở trong lòng, lúc này mới đứng dậy, phát ra một tiếng cười lạnh: “Những người này đều là một số quan văn vô dụng mà thôi, nếu bọn họ muốn cút, vậy để cho cho bọn họ thu thập chăn đệm cút đi, trong Lưu Vân quốc ta vẫn không cần một đám người vô dụng như thế!”

“Nạp Lan tướng quân!” Nháy mắt khuôn mặt của Đàm Lâm tái mét: “Hiện tại Lưu Vân quốc đã không có hoàng hậu, Nạp Lan gia cũng đã không có Nạp Lan Yên, ngươi dựa vào cái gì cho rằng lực lượng của bản thân mình có thể chống đỡ toàn bộ Lưu Vân quốc? Lúc đó phạm với quốc khác, thực lực của các ngươi lại không đủ, không có văn thần chúng ta bày mưu tính kế này, ngươi cho rằng có thể đối phó với những cường giả quốc khác đó sao?”

Ở thế giới này, chính là võ vi tôn, đồng dạng, nếu thực lực kém không lớn, hoặc là yếu hơn một chút, người bày mưu tính kế cũng nổi lên quan trọng cực lớn.

Lúc trước Lưu Vân quốc có hoàng hậu Nạp Lan Yên, không cần sợ hãi quốc gia cường đại khác.

Hiện giờ Nạp Lan Yên mất, thân thể của lão tướng quân không khoẻ, chỉ còn lại có một Nạp Lan Trường Kiền, thì có thể có bao nhiêu trọng dụng?

……

Hoàng cung.

Ngoài Nam Trúc Lâm.

Nam Huyền dừng chân, hắn xoay người, ánh mắt thanh lãnh như ánh trăng, bao phủ thiếu nữ trước mặt.

“Công chúa muốn theo ta vào ngồi không?”

Phong Như Khuynh rất muốn làm bạn với Nam Huyền, nhưng nàng khó có được vào cung một chuyến, tự nhiên cần đi gặp Phong Thiên Ngự một cái trước.

Cho nên, nàng lắc đầu: “Quốc Sư, ta đưa ngươi đến đây thôi, chờ sau đó ta lại đến tìm ngươi.”

“……”

Rõ ràng là nha đầu này vẫn luôn dính hắn muốn theo hắn tới Nam Trúc Lâm, kết quả…… Lại biến thành đưa hắn trở về?

Nhưng Nam Huyền cũng không có vạch trần tâm tư nhỏ của nàng, giơ tay xoa đầu Phong Như Khuynh: “Vừa rồi ở Đệ Nhất Lâu, theo như lời ta cũng không phải cố ý nói với Liễu Ngọc Thần, kia cũng là thật sự.”

“……”

Cái gì?

Phong Như Khuynh ngơ ngác chớp đôi mắt, cũng không hiểu rõ lời này của Nam Huyền là ý gì.

Cho đến khi Nam Huyền xoay người đi, trường bào trăng non kia biến mất ở mi mắt Phong Như Khuynh, nàng mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại.

Hắn nói, trên đời này không có bất kì cái gì có thể trở ngại nàng, để nàng có thể buông tay đi làm.

Thì ra một câu này, hắn cũng không chỉ là cố ý kích thích Liễu Ngọc Thần, mà là…… Nghiêm túc?

Trong lòng Phong Như Khuynh ấm áp, loại cảm giác được người che chở dung túng này thật tốt……

“Công chúa!!!”

Ngay vào lúc Phong Như Khuynh xoay người sắp rời đi, một bóng dáng thất tha thất thểu chạy tới, thiếu chút nữa ngã quỵ ở trước mặt Phong Như Khuynh.

Phong Như Khuynh kinh ngạc lui về phía sau vài bước, lúc này mới thấy rõ thái giám vọt tới trước mắt.

“Lâm công công, vì sao hoảng loạn như thế?”

Gương mặt của Lâm công công đầy vẻ nôn nóng: “Công chúa, việc lớn không tốt, chuyện người đánh Đàm Song Song đã truyền ra ngoài, Đàm Lâm đang mang theo rất nhiều quan viên ở trên triều đình khó xử bệ hạ, ép bức bệ hạ trị tội người.”

Mặt của Phong Như Khuynh lập tức thay đổi, lửa giận ngập trời, tức giận khó nhịn: “Lâm công công, ngươi giúp ta làm một chuyện!”

“A? Công chúa ngươi thì sao”

“Ta đi tìm Đường Tư các nàng trước! Ngươi đi phủ công chúa một chuyến, bảo Tuyết Lang dẫn tất cả linh thú bên trong phủ của ta ra cho ta! Không cho ta mặt mũi bắt nạt lão tử của ta như thế, ta sẽ khiến cho ông ta hối hận hôm nay ra cửa không mang theo dược!”