Lưu Vũ hơi sửng sốt, sau đó khóc rống lên. Hắn ra sức kéo ống tay áo của Lưu Vân Tiêu, khóc nước mắt nước mũi đan xen: "Gia gia, ta muốn Tuyết Lang, ta muốn con Tuyết Lang kia!"
Lưu Vân Tiêu mất kiên nhẫn nhíu mày, trong lòng càng tức giận. Sao tiểu tử này lại bị sủng thành hỗn xược như vậy?
Nhưng cho dù Lưu Vân Tiêu không vui vì hành vi của Lưu Vũ thì ở trước mặt những người khác, ông nhất định phải che chở cho tôn tử của Lưu gia.
"Bốp!"
Ngay lúc Lưu Vân Tiêu đang muốn lên tiếng, thân hình của Phong Như Khuynh lóe lên, rơi xuống trước mặt Lưu Vũ, một tay xách tên lùn kia lên, một cái tát mạnh mẽ vung xuống mông hắn.
"Ngươi gào khóc kêu một câu nữa thì sau đó ngươi chính là đồ ăn của Tiểu Lang nhi nhà ta!" Thiếu nữ nhướng mày, dửng dưng mà kiêu ngạo.
"Ngao ngao!"
Trong mắt Tuyết Lang đều là hưng phấn, đã rất lâu rồi nó chưa ăn thịt người, chẹp... Mặc dù người này trông ăn không ngon nhưng làm món khai vị cũng không sao.
Lưu Vũ bị dọa sợ, quả nhiên không dám thút thít. Hắn nhìn vẻ mặt lạnh lẽo âm trầm của Lưu Vân Tiêu một cái, lại chuyển ánh mắt sang Lưu thị đang phẫn nộ và không dám tin bên kia, nước mắt uất ức đảo quanh trong hốc mắt.
"Công chúa, người không cảm thấy mình quá phận rồi sao?" Lưu Vân Tiêu nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hung ác nham hiểm, cắn răng tức giận nói.
Phong Như Khuynh liếc nhìn Lưu Vân Tiêu: "Ngươi muốn cướp hoàng vị của cha ta, hắn muốn cướp Linh thú của ta, chẳng lẽ các người không quá phận?"
"..." Giọng của Lưu Vân Tiêu hơi chậm lại: "Hoàng vị kia hoàn toàn là bịa đặt, còn về Linh thú... Đây cũng chỉ là một con Linh thú mà thôi, nếu công chúa đồng ý tặng Linh thú cho Vũ nhi, ta đồng ý đáp ứng người ba điều kiện."
Phong Như Khuynh cười.
Nàng bị Lưu Vân Tiêu chọc cười.
Nàng quay đầu nhìn về phía lão tướng quân: "Ngoại công, ba điều kiện của ông ta có đáng giá không?"
Ánh mắt lạnh lẽo của lão tướng quân liếc nhìn Lưu Vân Tiêu: "Không đáng một đồng!"
"Ngươi..." Lưu Vân Tiêu nhịn một hơi trong ngực.
Nhưng ông ta ngại thực lực của lão tướng quân nên không dám tùy tiện động thủ.
Nhưng dù sao ông cũng là Linh vũ giả, Phong Như Khuynh trẻ tuổi không hiểu chuyện, lão tướng quân còn không hiểu hay sao?
Nếu như Lưu Vân quốc có ba Linh vũ giả, đối với bệ hạ mà nói cũng là một chuyện tốt, hứa hẹn của ông ta chẳng phải sẽ có giá trị hơn xa con Linh thú kia sao?
“Đúng là không đáng một đồng.” Phong Như Khuynh nhếch môi cười nhạt: "Bây giờ Tiểu Lang Nhi của ta chỉ mới hai tuổi thôi mà đã là Linh thú cấp ba, không bao lâu nữa, nó sẽ trở thành cấp bốn! Một ông lão sáu mươi tuổi mới đột phá Linh vũ giả như ông có tư cách gì mà so với sói của ta?"
Tuyết Lang ra sức gật đầu.
Đúng vậy đúng vậy, giá trị lợi dụng của nó nhiều hơn ông lão này nhiều.
Ai cũng không thể tách nó ra khỏi Thiên Linh Quả!
“Ông có muốn động thủ với ta không?” Phong Như Khuynh liếc qua ánh mắt tràn đầy lửa giận của Lưu Vân Tiêu, ý cười càng sâu hơn: “Người đâu, đi gọi phụ hoàng của ta đến đây, nói là có người muốn soán vị còn định động thủ với ta!”
“...”
Khuôn mặt già của Lưu Vân Tiêu cứng đờ.
Ông ta lại nhìn lão tướng quân bình tĩnh che chắn trước mặt Phong Như Khuynh, sắc mặt ông ta càng hốt hoảng.
Suy cho cùng, lúc trước ông ta dám kiêu ngạo như vậy là vì nước Lưu Vân chỉ có một mình Phong Thiên Ngự là Linh vũ giả.
Hiện tại lại thêm một người, còn là nhạc phụ của Phong Thiên Ngự, điều này khiến trong lòng ông ta lo sợ không thôi.
Dù sao...
Nếu hai Linh Vũ giả cùng nhau động thủ, vậy người thua nhất định là ông ta!
“Hiểu lầm, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm.” Lưu Vân Tiêu lau mồ hôi lạnh trên trán, gương mặt già nua lộ ra nét cười ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên hắn biết sợ hãi sau khi đột phá Linh Vũ giả.
Trong nháy mắt giống như trở về mười năm trước, một ông lão chỉ biết cúi đầu khom lưng với người khác như chó giữ nhà.