Trong mắt Lưu Ly hiện lên sự kinh ngạc, không hiểu vì sao Phong Như Khuynh đột nhiên nhắc đến Thần Dược tông.
Nàng ấy trầm tư một lát, trả lời: “Hồi bẩm công chúa, Thần Dược Tông chính là đệ nhất tông môn tại đại lục Thương Nguyệt, nghe nói trong Thần Dược tông có vô số loại linh dược, vậy nên có rất nhiều thiên tài đều chen nhau muốn tiến vào Thần Dược tông.”
Phong Như Khuynh khẽ cau mày, không phải Phù Thần nói Thần Dược tông đã sớm bị diệt sao? Xem ra tin tức Phù Thần cung cấp không đáng tin cậy, hơn nữa nàng còn dùng dược linh bên phía Thần Dược tông, vậy Thần Dược tông có phải sẽ tìm nàng tính sổ?
Xem ra nàng cần phải đến chỗ Phù Thần tâm sự thật tốt mới được, làm cơm cha áo mẹ như vậy nguy hiểm quá lớn….
Thấy khóe môi Phong Như Khuynh kéo ra nụ cười, Lưu Ly cảm thấy toàn thân phát lạnh, có cảm giác hình như công chúa đang muốn làm chuyện xấu.
“Lưu Ly, tướng quân phủ gần đây như thế nào?”
Nguyên chủ ít khi quan tâm đến tướng quân phủ, cho nên nàng tìm thấy được rất ít những chuyện của tướng quân phủ trong ký ức của nguyên chủ.
Lưu Ly sửng sốt, nàng ấy cúi đầu nửa ngày mới mở miệng: “Khoảng thời gian trước tâm tư công chúa luôn ở trên người Liễu công tử, sau đó lại bị thương nằm trên giường, hơn nữa bệ hạ sợ công chúa sẽ đi cười nhạo tướng quân phủ nên mới không cho người biết tin tức gì.”
Nhưng bây giờ công chúa đã thay đổi, trở nên không còn lạnh nhạt vô tình như vậy, cho nên dù nàng ấy có báo tin tức cho công chúa thì công chúa cũng không có khả năng sẽ đi khi dễ người trong tướng quân phủ như trước.
“Biểu ca của công chúa - thiếu gia tướng quân phủ - Nạp Lan Tịch từ nhỏ đã có hôn ước với công chúa Tử Yên của Long Ngạo quốc, chỉ là không lâu trước đó hắn bị từ hôn.” Tâm Phong Như Khuynh run rẩy, nàng gắt gao nắm chặt lòng bàn tay. Năm đó, mẫu hậu còn sống trên đời, Long Ngạo quốc chiến bại, vì lấy lòng Lưu Vân quốc nên đã cố ý đưa công chúa ra liên hôn, nhưng phụ hoàng không có hoàng tử ở độ tuổi thích hợp. Vì vậy Long Ngạo quốc nhân tiện để Tử Yên công chúa lựa chọn ra cháu ngoại trai bên tộc mẫu hậu.
Còn tính đến năm hai người mười tám tuổi sẽ tổ chức hôn lễ, hiện giờ chỉ thiếu một năm nữa mà biểu ca đã bị từ hôn.
“Công chúa, Lưu Vân quốc đã không có hoang hậu, thân thể lão tướng quân lại càng ngày càng kém, nếu không phải những người đó sợ hãi thực lực của bệ hạ, thì tình hình chỉ sợ… sớm đã nguy cấp.”
Ánh mắt nàng sáng rực, nghiêm túc nói: “Lưu Ly, ta muốn đi tướng quân phủ nhìn xem, nhưng chuyện ta ra ngoài ngươi đừng để bất kỳ kẻ nào biết.”
Thần sắc Phong Nhu Khuynh đột nhiên kiên định dị thường, nàng không yên lòng về tướng quân phủ. Chẳng sợ không được vào trong phủ, nàng chỉ cần ở bên ngoài xem một lát cũng đủ rồi.
……
Đường phố phía Nam từ trước đến nay đều rất nhộn nhịp, từ xa Phong Như Khuynh đã nhìn thấy một đám nhóc khoảng 6,7 tuổi đứng phía trong con đường, chặn tầm mắt của nàng.
Nàng thực không để ý đến đi qua một bên, nhưng lúc nàng vô tình liếc mắt qua người ở giữa, tròng mắt lập tức co rút nhanh.
Bị vây quanh trong đám nhóc kia là một tiểu cô nương ước chừng năm tuổi, đầu tóc cô bé xõa xuống khuôn mặt, cả người ướt nhẹp, đôi mắt to sáng ngời bên trong mang theo sự khủng hoảng, khiếp đảm nhìn những người vây quanh mình.
Làn da đứa bé rất trắng, là cái loại trắng bệch phờ phạc, trên nửa khuôn mặt của nàng còn có một vết sẹo phá hủy đi bộ dáng đáng yêu.
Nàng ấygiống như bị cả thế giới này vứt bỏ, cánh tay gắt gao ôm đầu gối, thân mình nho nhỏ không ngừng phát run, có vẻ đáng thương lại bất lực.
“Nạp Lan Đại Nhi, cha mẹ ngươi đều biết ngươi lớn lên xấu xí nên không dám để ngươi ra khỏi cửa, sợ ngươi dọa đến người khác, không nghĩ tới ngươi còn dám trộm chạy ra, chúng ta đều bị ngươi dọa rồi, ngươi nên bồi thường chúng ta thế nào đây?”