Phong Như Khuynh mỉm cười đi về phía Thanh Trúc: “Rắn nhỏ, ta biết ngươi nhớ ta nhưng đâu cần kích động như vậy, ngươi xem này, không phải ta đã tới thăm ngươi rồi sao.”
Rõ ràng ánh mắt thiếu nữ đong đầy ý cười, nhưng trong tầm mắt của Thanh Trúc, nó cảm thấy nàng nhìn nó thành mâm đồ ăn nóng hổi… oa… đáng sợ…!
Nàng theo bản năng sờ bụng, than một tiếng: “Mấy năm nay ăn quá nhiều.. đột nhiên kiêng đồ mặn lại giảm bớt lượng cơm, ngươi xem … đến đây liền đói ~..”
Thanh Trúc cả kinh hét lên một tiếng, lập tức bò lên trên cây, toàn bộ cơ thể đều giấu trong lớp lá cây rậm rạp, thân thể run mạnh hơn.
Phong Như Khuynh ngây ngốc, từ nãy đến giờ nàng rất hiền lành nha, vì sao Thanh Trúc nhìn nàng giống như… thấy quỷ ăn thịt người vậy.
Nàng khủng bố đến vậy à?
“Thanh Trúc, ngươi xuống đây nào, chúng ta cùng tâm sự.” Phong Như Khuynh nhíu mày nói.
Thanh Trúc thanh âm phát run: “Ta không…ta không xuống, có bản lĩnh thì ngươi tự lên đây đi!”
Phong Như Khuynh nhìn nhìn thân thể mập mạp của chính mình, lại nhìn sang phía cái cây cao lớn kia, sắc mặt liền đen: “Ngươi xuống đây!”
“Ta không, ta không xuống, có chết cũng sẽ không rời cái cây này!”
Nó thà chết ở trên cây này, chứ không đời nào đi xuống đối mặt với nhân loại đáng sợ kia!
Phong Như Khuynh tủm tỉm cười: “Ta mang chút điểm tâm đến cho ngươi này.”
“Ta không ăn” Thanh Xà rất quyết đoán cự tuyệt “Ta thà chết trên thân cây này cũng không có khả năng chỉ vì chút điểm tâm mà rời đi đâu! Công chúa, ngươi vẫn nên chết tâm đi.”
“Phải không?” Phong Như Khuynh nheo nheo đôi mắt, nhếch môi, “Vậy… chờ Quốc Sư trở về, ta liền nói hắn rằng ngươi khi dễ ta.”
“… …..”
Thanh Trúc trợn mắt há hốc mồm, nhân loại này… Làm sao lại vô sỉ được đến trình độ này? Nếu chủ nhân tin là thật, thế.. nó thật sự sẽ biến thành canh rắn rồi!
“Sao ngươi lại quá đáng như vậy?” Thanh Trúc ủy khuất khóc.
Đồ xấu xa, quá khi dễ rắn nhỏ mà…
“Xuống đây!” Phong Như Khuynh nói lần nữa.
Thanh Trúc nhìn nhìn Phong Như Khuynh, trong lòng tràn ngập khủng hoảng, cuối cùng chính là, nó vẫn phải chậm rì rì bò từ thân cây xuống, vèo vèo rồi tới trước mặt Phong Như Khuynh.
“Canh rắn ăn không tốt đâu, thật mà, ta còn có kịch độc nữa.” Thanh Trúc bảo trì khoảng cách không dám thân cận Phong Như Khuynh quá, nhưng nó vẫn không thấy an toàn, lại nói một câu.
Phong Như Khuynh cười đến âm hiểm: “Không quan hệ, ta có rất nhiều biện pháp loại trừ kịch độc, huống chi, canh rắn chính là vật đại bổ, vừa vặn để phụ hoàng ta bồi bổ thân thể.”
“… …..”
Trái tim Thanh Trúc sợ tới mức ngừng đập!
Quả nhiên… quả nhiên nhân loại này vẫn là muốn ăn nó!
“Ta lớn tuổi, thịt cũng dai, không dễ tiêu hóa đâu, ăn vào không tốt, không tốt.”
“Không ngại, răng phụ hoàng ta rất tốt, ăn cũng không sao.”
Thanh Trúc ngây dại, trầm mặc nửa ngày, khuôn mặt như khóc tang, hỏi: “Công chúa, người rốt cuộc muốn làm cái cái gì? Người nói thẳng không được sao? Ta tốt xấu cũng là sủng vật của Quốc Sư, người đánh chó còn phải ngó mặt chủ, nếu ngươi ăn ta, ngày sau làm sao ‘thượng’ Quốc Sư.”
“Chẳng lẽ không ăn canh rắn, là có thể ‘thượng’ Quốc Sư?”
Thanh Trúc liều mạng gật đầu: “Không sai, không sai, có ta, ngươi có thể thành công ngủ cùng Quốc Sư, cho nên, lưu lại con rắn nhỏ là ta vẫn là có chỗ hữu dụng nha, nếu ngươi đem ta nấu canh, ai tới giúp ngươi?”