“Ngọc Thần, nếu như… chuyện chàng oán hận công chúa ở trên đường bị bệ hạ biết, có thể sẽ khiến phủ Thừa tướng gặp phiền toái hay không?”
Bệ hạ bảo vệ nữ nhi như thế nếu để ngài ấy biết việc này đương nhiên sẽ tạo ra một trận phong ba.
Liễu Ngọc Thần nhíu mày nói: “Cho dù bệ hạ phạt ta cái gì ta cũng sẽ chịu, ta không thể để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào!”
“Ngọc Thần, chàng đối với ta thật tốt…” Trong mắt Đàm Song Song ánh lên hơi nước vừa thâm tình lại vừa chân thành, “Cuộc đời này có thể được chàng yêu là chuyện may mắn nhất, nhưng ta không hy vọng chàng vì ta mà đắc tội với công chúa, ta càng không muốn phủ Thừa tướng phải chịu liên lụy.”
Trong lòng Liễu Ngọc Thần mềm nhũn: “Vì sao nàng luôn suy nghĩ cho người khác như vậy chứ?”
Đàm Song Song cúi đầu nở nụ cười: “Bởi vì, chàng là người mà ta yêu nhất, hơn nữa vừa rồi công chúa vẫn luôn gắng gượng chống đỡ chàng nhìn không ra sao? Trong lòng vẫn nàng ấy vẫn có chàng, dù sao nàng ấy cũng từng yêu thích chàng như vậy mà ta không muốn… nam nhân ta thích lại vì ta mà đi tổn thương một nữ nhân khác.”
“Lúc trước nàng ta đánh nàng, nàng không tức giận à?”
“Tức chứ,” Đàm Song Song cười khổ mà nói, “Nhưng ta tức thì sao? Không bằng lấy ơn báo oán, ta tin tưởng chắc chắn nàng ấy sẽ cam tâm tình nguyện thành toàn cho chúng ta thôi.”
Liễu Ngọc Thần không nói gì, ánh mắt hắn ngơ ngẩn nhìn về phía Phong Như Khuynh biến mất.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không nhưng hắn cảm thấy Phong Như Khuynh bây giờ không giống như xưa nữa…
Trong mắt nàng dường như thật sự đã không còn sự tồn tại của hắn.
…
Trong hầm.
Sau khi Phong Như Khuynh sai mọi người đi chỗ khác còn mình thì lén lút đi vào bên trong.
Nàng cầm lấy bình rượu trong hầm, nhẹ nhàng mở ra, ngay lập tức có một mùi hương thơm ngát bay vào trong mũi làm cho nàng cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Linh tửu này chẳng những giúp cơ thể khỏe mạnh hơn mà còn có thể giúp giảm ốm đau bệnh tật, vật này hiện giờ với Nạp Lan lão tướng quân mà nói thì đúng là thứ cần có.
“Linh tửu lần này ta đưa ngoại công trước, chờ đến đợt ủ sau ta sẽ đưa cho phụ hoàng.”
Những năm gần đây phụ hoàng cũng rất vất vả, dù là linh tửu hay Thiên Linh Quả đều có tác dụng rất lớn.
Nghĩ đến đây, Phong Như Khuynh không chần chờ nữa mà ôm một vò rượu nhỏ đi ra khỏi hầm.
…
Sau khi Từ Nạp Lan Hoàng Hậu qua đời, phủ tướng quân không còn nhộn nhịp như xưa nữa mà trở nên yên tĩnh.
Không phải phủ tướng quân đã mất hết hy vọng mà ngược lại, cho dù Hoàng Hậu không còn nữa nhưng vinh sủng phủ tướng quân vẫn không bị suy giảm, chẳng qua là người của phủ tướng quân đều không thích tiếp xúc với người khác cho nên mới bắt đầu không tiếp đón khách đến.
Lúc này, Phong Như Khuynh đang đứng bên ngoài phủ tướng quân, nàng ôm chặt cái bình trong ngực, hít sâu một hơi mới cất bước đi lên bậc thang.
Thị vệ canh giữ bên ngoài phủ tướng quân từ xa đã trông thấy Phong Như Khuynh đang đến gần, cơ thể cứng đờ, ánh mắt hoảng loạn.
Sao kẻ ác ôn này… lại tới nữa rồi?
Phong Như Khuynh không trực tiếp đi vào phủ tướng quân mà dừng lại ở cửa, mỉm cười nhìn về phía hai tên thị vệ.
“Các ngươi có thể đi thông báo cho ngoại công là có ta đến thăm ngài ấy hay không?”
Hai tên thị vệ đưa mắt nhìn nhau.
Thông báo?
Bọn họ không có nghe lầm?
Hơn nữa… Vị công chúa ác ôn này còn cười với bọn họ? Mặt trời hôm nay mọc từ hướng Tây à?
“À à,” Một tên thị vệ phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói, “Thỉnh công chúa điện hạ chờ một lát, thần sẽ đi thông báo ngay cho tướng quân và lão tướng quân.”
Dứt lời, hắn cho tên thị vệ bên cạnh một ánh mắt rồi mới xoay người bay vào trong phủ.