Lần này khuôn mặt Phong Như Khuynh hoàn toàn đen lại.
Nam sủng? Tần Thần?
Nhưng vào thời khắc này sắc mặt Phong Như Sương càng khó coi hơn.
Kẻ mập đáng chết này không thích Liễu Ngọc Thần? Làm sao có chuyện đó? Không phải nàng suốt ngày theo đuổi hắn à? Vì sao lại cam lòng buông tay?
Khóe môi nàng ta miễn cưỡng nở nụ cười, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy áy náy và ủy khuất: “Tỷ tỷ, muội xin lỗi, muội thật sự không biết sẽ như vậy, trước đó muội gặp qua Liễu Ngọc Thần, chính miệng hắn đã nói cho muội như thế, muội cũng không biết thì ra là hắn muốn dây dưa với tỷ tỷ.”
Một câu này đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Liễu Ngọc Thần, rũ sạch toàn bộ quan hệ với nàng ta.
Dù sao Liễu Ngọc Thần không ở đây, nàng ta nói thật hay không cũng chẳng có ai chứng minh.
“Liễu Ngọc Thần này, ta thật nhìn lầm hắn,” Mộ Thanh Nhi căm giận mở miệng, “Không nghĩ tới hắn lại đổi trắng thay đen, nhất định là hắn muốn chuyện này truyền khắp Hoàng thành khiến mọi người tin tưởng lời của hắn.”
“Chỉ có điều, không phải Liễu Ngọc Thần đã có Đàm Song Song sao? Hắn còn vì Đàm Song Song mà làm công chúa phòng không gối chiếc, đang yên đang lành tự nhiên gây chuyện làm gì?” Triêu Dương cau mày, hiển nhiên là hắn cũng không thể hiểu nổi hành vi của Liễu NgọcThần.
Ngược lại, không có người nào nghi ngờ Phong Như Sương.
Nhìn mục tiêu của những người này đã chuyển lên người Liễu Ngọc Thần, trong lòng Phong Như Sương yên lặng thở dài nhẹ nhõm.
Mẫu phi đã nói những đại thần đó chiếm một vị trí lớn trong triều đình nên nàng ta cần phải lấy lễ đối đãi với đám con cái của bọn họ, để ngày sau bọn họ phụ tá Từ gia, thậm chí vì Từ gia nàng ta còn cố ý khiến Phong Như Khuynh đắc tội những người này.
Nhưng tâm đám đại thần đó vẫn luôn hướng về phủ Nạp Lan tướng quân.
Cho nên nàng ta mới bắt đầu đánh chủ ý lên đám caon cái đại thần, nếu như bọn họ nghiên cứu ra thuốc bôi hại Nạp Lan Đại Nhi thì nhất định Nạp Lan gia sẽ xé rách mặt với bọn họ, lúc đó Từ gia nhân cơ hội chen chân vào, không sợ bọn họ không sẵn sàng góp sức cho Từ gia.
Nhưng cố tình, giữa đường lại lòi ra một Phong Như Khuynh vượt khỏi dự tính của nàng ta.
Nghĩ đến đây, Phong Như Sương cẩn thận ngẩng đầu thấp thỏm nhìn bất an nhìn Phong Như Khuynh, sợ nàng sẽ nói ra gì đó.
“Thì ra là thế!” Phong Như Khuynh lửa giận ngút trời, căm hận nói, “Ta và Liễu Ngọc Thần đã sớm không còn quan hệ, vì sao hắn còn bôi đen thanh danh của ta khắp nơi? Bây giờ ta đi Liễu gia tìm tên Liễu ngọc Thần kia tính sổ!”
Khuôn mặt Phong Như Sương lập tức trở nên trắng bệch, trong đôi mắt nàng ta lộ ra hoảng loạn.
Càng làm cho nàng ta sợ hãi hơn là từ khi biết được dược thiện thật sự giúp tiêu trừ vết sẹo, đám người Lâm Nguyệt Ảnh luôn sùng bái Phong Như Khuynh không ngớt.
Loại sùng báii này không thể hiện ra ngoài, nhưng lại cất giấu dưới đáy lòng, dần dần mọc rễ nảy mầm.
“Liễu Ngọc Thần vu hãm thanh danh công chúa, quả thật là hắn sai, công chúa, chúng ta đi với ngươi đến Liễu gia tìm hắn tính sổ, cũng xem như là lời xin lỗi vì ngày đó ta vô lễ với ngươi.”
Ánh mắt Triêu Dương thành khẩn, kiên định nói.
“Ta cũng muốn đi, ta muốn biết vì sao Liễu Ngọc Thần lại làm như vậy, rõ ràng hắn đã không thích công chúa lại đi bôi đen thanh danh của công chúa.”
Trước kia, người nào trong số bọn họ cũng đều chán ghét Phong Như Khuynh nhưng không một ai bôi đen nàng, chỉ vì bọn họ biết với thanh danh ác liệt của Phong Như Khuynh thì nàng ở trong Lưu Vân quốc này cũng không có chuyện gì tốt, ngược lại còn làm cho các quốc gia khác chế giễu.
Thanh danh của nàng đã đủ thối, cần gì bôi đen thêm? Cho nên, trong lòng bọn họ có giận thì nhiều lắm cũng chỉ châm chọc sau lưng nàng mấy câu, chứ không nói xấu nàng bên ngoài.
ps: Bởi vì Thất nương gia thân thích đều là đường xa mà đến, cho nên hôm nay dẫn bọn hắn hồi quê quán của ta ăn cơm, lại đem thân thích một đám đưa đi sân bay hoặc là ga tàu hỏa gì đó, trở về liền rất chậm, thật sự không còn kịp rồi.
Ngày mai bắt đầu liền có thể khôi phục bình thường đổi mới. Thật là thực xin lỗi, kết hôn bận quá bận quá, thời gian hoàn toàn không đủ.