Thần Y Đào Hoa

Chương 16: Chương 16





Nếu trong lòng có quyết định, vậy Diệp Thiếu Xuyên cũng không chần chờ nữa, trực tiếp nól với mọi người, đồng thời đem hồ sơ bệnh lý giao cho y tá bên cạnh.

“Bệnh nhân này?”
Đông đảo chuyên gia vốn thấy Diệp Thiếu Xuyên liên tiếp nhìn ba bệnh nhân cũng không nói gì, hiển nhiên là từ bỏ, trong lòng cảm thấy buồn cười, đoán trước anh nhất định là không có bản lĩnh thật sự gì, không dám tùy tiện đồng ý cứu người.

Lại không ngờ
rằng lại định cứu cô gái rõ ràng không có thuốc trị trước mắt này.

Không ít những chuyên gia trong đây đều là chuyên gia bản xứ, bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Nguyên Châu lại là bệnh viện công lập bản xứ lớn nhất, không ít người bọn họ cũng làm chẩn đoán ở chỗ này, đối với bệnh nhân thông thường, bọn họ có lẽ không biết, nhưng cô gái trước mắt này ở bệnh viện bốn năm năm rồi, hoàn toàn dựa vào thuốc của bệnh viện để duy trì sinh mạng, không ít người bọn họ đều biết.


Ung thư não, đây cũng không phải là bệnh nan y thông thường, huống chi bệnh nhân trước mắt này còn không
phải là ung thư não thông thường, bệnh viện cũng đã sớm cho ra qua chẩn đoán, cô gái này tuyệt đối không sống qua một tháng nữa.

Nói cách khác, có lẽ là một khắc sau, có lẽ mười mấy hai mươi ngày, cô gái này sẽ chết, so với những bệnh nhân khác mà Diệp Thiếu Xuyên lựa, cô gái này trên căn bản chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, một tháng là cao nhất, sống nhiều hơn một ngày trên căn bản đều là không thể nào.

“Tiểu tử này điên rồi, lại chọn bệnh nhân này?”
Thật chẳng lẽ có chút bản lĩnh?
“Hừ, tôi thấy cậu ta là định vò đã mẻ lại sứt
đây mà…”
sự việc đã bị hư, hỏng rồi thì không cần để ý nữa, mặc kệ nó phát triển ra sao thì ra.

Mọi người xì xào bàn tán.

“Tiểu Diệp, bệnh nhân này là ung thư não, cậu…” Đối với bệnh nhân này, Chu Vi cũng nghe ngóng qua, tai vừa nghe lời của mọi người, trong lòng
không kiềm được lo lắng vì Diệp Thiếu Xuyên, không nhịn được nói.

Lữ Thanh Tuyết cũng như vậy, ánh mắt trong suốt rơi vào trên người Diệp Thiếu Xuyên: “Thiếu Xuyên!”
“Ha ha, cô Chu, chị Lữ, không sao, tôi có chừng mực.


” Diệp Thiếu Xuyên cười một tiếng, ánh mắt cho hai người lòng tin mười phần.

Những người khác không phải người giới tu luyện, đương nhiên không biết triệu chứng của cô gái này, vấn đề thể chất của những loại người này, rất nhiều bẩm sinh không giải thích rõ ràng được, cũng không phải là những dụng cụ kia có thể tra ra, nếu như
Diệp Thiếu Xuyên chỉ là một thầy lang thông thường, đương nhiên cũng sẽ không có bất kỳ biện pháp nào.

Nhưng tiếc là, anh cũng không bình thường.

Cùng những chuyên gia này đánh cược, chỉ là kéo dài tuổi thọ cho người mắc bệnh mà thôi, mà anh lại nắm chắc khiến cho cô gái này hoàn toàn giải quyết vấn đề thể chế, không chỉ là còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt.

Chỉ là loại suy nghĩ này đương nhiên anh sẽ không nói với những người ở trước mắt, ánh mắt quét mọi người
một cái, anh nhàn nhạt hỏi: “Chính là bệnh nhân này, mấy vị cảm thấy thế nào?”
Cuối cùng, ánh mắt anh rơi vào trên người Ngô Nguyên Lượng cùng Trương Hạc Minh.


“Ha ha, chúng tôi đương nhiên không có ý kiến, nếu như cậu chọn trước, vậy cậu cứu trước đi.

” Ngô Nguyên Lượng cũng từ trong tài liệu thấy được tình hình của bệnh nhân này, ung thư não, căn bản chính là một con đường chết, tình huống trước mắt, có thể sống qua mười ngày hay không cũng rất khó nói, còn muốn vượt qua một tháng.

Lúc này, Ngô Nguyên Lượng cũng cảm giác Diệp Thiếu Xuyên là đang vò đã mẻ lại sứt, nếu như không phải như vậy, anh hoàn toàn có thể lựa chọn mấy bệnh nhân phía trước, chỉ cần dùng thuốc chính xác một chút, sống lâu hơn một đoạn thời gian tuyệt đối không vấn đề gì, còn người trước mắt này, ông ta không kiềm được ha ha mấy tiếng.

“Nếu bệnh nhân đã chọn xong, vậy tôi phải nói hai câu.

”.