Thần Y Đào Hoa

Chương 38: Chương 38





Diệp Thiếu Xuyên đột nhiên hiểu ra, trong lòng càng thêm tò mò, những loại thảo dược này tuy không tốt lắm, nhưng cũng rất có giá trị, một bữa cơm lại không hơn mấy ngàn đồng, nếu nhà Quan Tiểu Hà giàu có như vậy, tại sao lại đến bệnh viện làm y tá, phục vụ người khác?
Mặc dù trong lòng rất tò mò, nhưng anh không phải là người hay dò hỏi tâm tư của người khác, nên cũng không hỏi nhiều, ngoài miệng chỉ
khen Quan Tiểu Hà, nhưng lại khiến cho người thứ hai vui cười đắc ý.

Ngoài việc mỗi ngày khám bệnh cho Hạ Vũ Y ra, Diệp Thiếu Xuyên còn lo lắng một chuyện khác, đó chính là người đàn ông bị đánh ở cửa khoa nội trú ngày hôm đó.

Từ quần áo và giọng điệu của đối phương xem ra, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, lúc đó anh xoay người rời đi, đoán rằng đối phương nhất định sẽ trả thù, nhưng kỳ lạ là đã bốn năm ngày trôi qua rồi, lại không có tin tức gì.

“Chẳng lẽ là biết sự lợi hại của mình, nên sợ rồi?”
Diệp Thiếu Xuyên suy nghĩ, lại thầm lắc đầu, cảm thấy không thể lắm, nhưng trong lòng lại quăng chuyện này qua một bên, không quá để tâm đến.

“Con nhất định phải giết chết anh ta!”
Diệp Thiếu Xuyên không biết rằng, trong một khoa nội trú khác của Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố, trong phòng bệnh cao cấp, có một người đang nghĩ đến anh.

“Thằng khốn nạn, mày có thể giết ai hả, a, tao đã kiểm tra camera rồi, là thằng tiểu tử mày ra tay trước, mày làm sao giết chết cậu ta, báo cảnh sát hả? Hay là đi tìm đám bạn xấu xa đó
của mày?

Trương Hạc Minh nhìn đứa con trai trên giường bệnh, vừa tức giận vừa phẩn nộ, cũng lớn tiếng nói: “Tao sớm đã nói với mày ròi, làm việc đừng quá kiêu ngạo, cũng đừng quá hung hăn, ngày đó mày không nhìn thấy tao cũng không muốn chọc đến cậu ta sao? Tên tiểu tử đó bây giờ đã lọt vào mắt của Vương phó bí thư, muốn động vào cậu ta, mày sợ gây rắc rối cho tao còn chưa đủ sao?”
“Rắc rối, rắc rối, ông sợ rắc rối, lẽ nào tôi bị đánh vô ích rồi sao, không được, ông muốn làm con rùa rụt cổ, nuốt cục tức này, tôi nuốt không trôi, bất luận dùng biện pháp gì, tôi nhất
định phải giết chết anh ta.

Trương Tiểu Cường nghiến răng nghiến lợi gào thét nói.

Rầm!
Trương Hạc Minh đột nhiên đập bàn một cái, nghiêm nghị nói: “Mày nói cái gì, tao là con rùa rụt cổ? Tao là cha của mày.

Nói cho mày biết, gần đây mày an phận cho tao một chút, ở yên trong phòng bệnh, đừng có gây thêm chuyện cho tao, bằng không, gây ra rắc rối, tao không bảo vệ được cho mày.


Hừ, vẫn là rắc rối!
Trương Tiểu Cường cười lạnh, khinh thường nhìn cha anh ta: “Nói cho ông biết, cho dù có gây ra chuyện, tôi cũng có thể tự mình giải quyết, không cần đến ông.

Ông cũng không cần lo tôi sẽ gây rắc rối cho ông, chỉ là, ông cứ xem như không có đứa con trai này là được rồi, dù sao ông cũng không muốn quan tâm chuyện tôi.


“ĐMM!”
Trương Hạc Minh giận dữ hét, thịt toàn thân đều run lên.

Trong nháy mắt, công việc chuẩn bị đã thông kinh mạch cho Hạ Vũ Y đã qua được một tuần, Diệp Thiếu Xuyên đã cảm nhận rõ được khí lạnh trong cơ thể Hạ Vũ Y đã thuyên giảm đi rất nhiều.

Anh suy nghĩ một lát, cảm thấy có thể tiến thêm một bước.

Vì vậy, anh quyết định hôm nay giải quyết trước chỗ quan trọng nhất đe dọa tính mạng của Hạ Vũ Y, cũng chính là khí lạnh ngưng tụ không tan trong đại não.

Thành phố Nguyên Châu, mặc dù
mới vào mùa thu chưa được bao lâu, nhưng đã mưa dầm liên tục bốn năm ngày, thực sự khiến người ta khó giữ được tâm trạng vui vẻ.


Ăn vội cơm trưa xong, Diệp Thiếu Xuyên vội vàng đi đến bệnh viên Nhân dân số 1 thành phố.

“07”
Vừa bước vào khoa nội trú, anh liền nhìn thấy một người quen, đang đi khập khiễng, dưới sự dìu đỡ của một cô gái xinh đẹp, đi về phía cánh cửa.

Người bên kia cũng nhìn thấy anh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hưng phấn, phức tạp xen lẫn sợ hãi, vốn
đang bước đi không ổn định, nhưng lại dừng lại, khó khăn quay đầu nhìn sang chỗ khác, cố gắng tránh đi Diệp Thiếu Xuyên.

Chỉ tiếc là, ba người đi đối diện nhau, mặc dù Diệp Thiếu Xuyên cũng cố gắng để bản thân không chú ý đến đối phương, nhưng vẫn không tránh khỏi kết quả mặt đối mặt.

Diệp Thiếu Xuyên vốn không muốn chào hỏi đối phương, nhưng thấy đối phương cố gắng quay đầu không để anh nhìn thấy, trong lòng thầm mừng rỡ, sao thế, không còn mặt mũi nhìn người à?
“Trương Lực?
Thế là, anh giả vờ ngạc nhiên chào anh ta một cái, ngay khoảnh khắc anh mở miệng nói, vẻ mặt phức tạp của đối phương, ngay lập tức trở nên tái nhợt.

Nghe thấy giọng nói của Diệp Thiếu Xuyên có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mình, Trương Lực rung người một cái, nghĩ đến cái giọng nói lạnh lùng sát khí của đối phương đêm đó, suýt chút nữa sợ đái ra quần.

Khoảng thời gian này nằm trong bệnh viện, nghĩ tới tình cảnh thê thảm của bản thân lúc này, anh ta hận tới ngứa răng, không biết đã nghĩ ra bao nhiêu cách để báo thù Diệp Thiếu Xuyên, cái gì là luạn đao chém chết, cái gì là
đánh thành tàn phế, làm sao tàn nhẫn, dù sao thì nhất định phải trút cơn giận này.

Chỉ là anh ta làm sao cũng không ngờ tới, hôm nay bản thân vừa mới quyết định xuất viện, vẫn còn chưa bước ra khỏi khoa nội trú, lại nhìn thấy cái tên sát tinh này, điều không ngờ được là, đối phương lại chào hỏi với anh ta.


Trong phút chốc, Trương Lực đã quên hết những cách báo thù mà bản thân đã nghĩ ra, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: “Tên tiểu tử này không phải là biết hôm nay mình xuất viện, cố ý đến đây để ngăn cản minh chứ?”
Nghĩ đến đây, nỗi sự hãi trong lòng
anh ta đột nhiên lại tăng thêm vô hạn.

Trương Tú đỡ lấy anh trai mình, đối diện với Diệp Thiếu Xuyên vô cùng đẹp trai thanh tú trước mặt, giống như một cậu bé mới lớn, trong lòng vô cùng tò mò, những người bạn của anh mình, trên cơ bản cô đều quen biết, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Thiếu Xuyên.

Tuy nhiên điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả chính là, đối mặt với lời chào hỏi của Diệp Thiếu Xuyên, cơ thể của anh trai mình lại run lên, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn, giống như vừa nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, lại quên không trả lời đối phương, thế nên cô đã lay lay, trực tiếp thức tỉnh
anh trai: “Anh ơi, anh ơi, đây là bạn của anh à?”
“A…”
Cũng không biết đã nghĩ đến cái gì, Trương Lực sợ hãi sửng sốt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, đối diện với nụ cười vô hại của Diệp Thiếu Xuyên, anh ta nhếch mép, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, gật gật đầu, nhưng lại không nói.

Lúc này, Trương Tú càng thêm tò mò, đối với người anh trai ham ăn biếng làm, suốt ngày ở bên ngoài không có lý tưởng, cô đã quá quen rồi, tranh đấu dữ tợn, dao thật súng thật chặt chém người khác, từ trước tới nay
chưa từng sợ bất kỳ ai, dáng vẻ giống như cậu bé mới trước mắt, người đàn ông với nụ cười rạng rỡ rốt cuộc là đã làm gì, lại khiến cho anh mình sợ hãi như vậy.

“Trương Lực, anh đã ổn chưa?”.