Quả nhiên là có bố trí, nàng nhớ lúc trên đường hồi kinh, Tôn ma ma từng nói qua, mấy năm nay Phượng Cẩn Nguyên nuôi dưỡng không ít ám vệ, toàn bộ ám vệ đều không cha không mẹ, không vợ không con, bọn họ chỉ phục tùng một mình người an bài là Phượng Cẩn Nguyên, nói cách khác, người ám vệ phục tùng chỉ là Phượng Cẩn Nguyên, mà không phải toàn bộ người trong Phượng phủ.
Nàng không thể xác định rốt cuộc trong viện có bao nhiêu ám vệ, khả năng không thể cứ ở trong này giằng co không nhúc nhích. Trong thư phòng vẫn có bóng người đi tới đi lui, đã nói lên chuyện tình đã làm ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của Phượng Cẩn Nguyên, nội tâm hắn cũng rối loạn, làm cho hắn đứng ngồi không yên.
Phượng Vũ Hành cũng có chút không yên, tay theo bản năng xoa vết bớt Phượng Hoàng, nháy mắt ý thức tìm thuốc phòng trừ.
Trong ngăn tủ phòng nghỉ có một lượng lớn kính viễn vọng quân sự, dài bằng nửa cánh tay, là năm đó nàng mang thứ tốt từ quân đội ra, trước mắt đúng lúc đã có công dụng.
Lấy kính viễn vọng kia ra, Phượng Vũ Hành đem thân thể mình sát vào khe hở của núi giả để che dấu tốt, rồi mới đem kính viễn vọng đưa lên trước mắt.
Hướng tám giờ một người, hướng mười giờ một người, mười hai giờ, hai giờ, bốn giờ...
Ám vệ ở Tùng viên được bố trí rất trật tự, dường như đem viện vây kín nghiêm ngặt. Nhưng không có cửa! Người thông minh sẽ không để chính mình lưu tâm nơi thực sự một giọt nước cũng không lọt, luôn thừa cơ đột phá cửa, mà đợi người có lòng không mời mà tới.
Đáng tiếc, hữu tâm nhân Phượng Vũ Hành này không chỉ có tâm kế, còn có bản lĩnh, cùng với một không gian có thể ăn gian.
Nàng đưa kính viễn vọng về hiệu thuốc, tính tốt khoảng cách, cước bộ nhẹ nhàng, vòng ra bên ngoài hướng đằng sau thư phòng. Mỗi khi tiến vào tầm ngắm của ám vệ, lập tức tiến vào không gian biến mất.
Tác dụng ẩn thân của không gian này trên đường đi kinh thành nàng đã am hiểu, không chỉ dùng ý niệm có thể tùy tiện lấy ra thứ này thứ nọ, người nàng cũng có thể trực tiếp tiến vào. Chỉ cần lấy tay xoa vết bớt Phượng Hoàng kia, tâm niệm vừa động, chớp mắt cả người liền tiến vào trong này.
Mà sau khi đi vào cũng không phải là một không gian đứng im, nàng đã thử qua, mỗi lần tiến vào hiệu thuốc đều là ở chính giữa tầng một rộng lớn, mặc kệ nàng đi bên trái hay bên phải vẫn đi như thế, khoảng cách giữa bên trong không gian và ngoại giới thực tế là ngang nhau.
Nói cách khác, trong không gian đi bên trái, khi hiện thân ở hoàn cảnh thật sự, thế nhưng cũng sẽ đi bên trái tương ứng với số bước.
Nếu nàng ở tầng hai, nhất định phải đi xuống tầng mới có khả năng đi ra, nếu không sẽ có thể xuất hiện giữa không trung, ngã gãy cmn cổ (1).
(1) Nguyên văn là "Té cái rắm cổ nở hoa". "Té" là "ngã" ai cũng biết thì ta để thế nào cũng được. "Nở hoa" để tránh các động từ mạnh như từ "gãy" ở trên. "Cái rắm" đúng là từ bậy, cũng tương đương với "cmn", nhưng đọc thế nào cũng không quen, nhưng ta chuyển nó sang "thuần Việt", dễ đọc.
Phượng Vũ Hành đoán chắc đã tiến vào một phạm vi của ám vệ, sau đó trốn được trong không gian, cố gắng đi đến bên trai, vừa vặn khi ra lại đụng phải điểm giám thị.
Cứ thế luân phiên, suốt năm lần qua lại, rốt cuộc cũng chạm đến sau cửa sổ thư phòng.
Nàng không có ý định đâm thủng cửa sổ giấy, cho tới giờ cũng không tin cửa sổ giấy bị ngón tay người đâm công khai, chủ nhân trong phòng phát hiện còn không nghi ngờ.
Tiến vào không gian lần nữa, trực tiếp đi lên tầng hai. Lúc trở ra, người đã ở trên nóc thư phòng.
Nàng cúi xuống hướng về gạch ngói vụn phía trên, nhờ khối thân thể này coi như cũng rất dẻo dai có thể đem thân mình ẩn tới thấp nhất, lại cẩn thận mở mái ngói, nóc thư phòng bị mở ra to bằng một nắm đấm như cửa sổ trên mái nhà.
Trong phòng, Phượng Cẩn Nguyên thong thả bước đi, đi đi lại lại không dừng. Bên cạnh là một nam tử đứng thẳng đang cúi đầu, một thân lam đoản bào, bên hông đeo bội kiếm, dứt khoát nhanh nhẹn, hẳn là một tên ám vệ.
Phượng Vũ Hành ngừng thở, đưa tai sát vào ô trống trên mái nhà muốn nghe xem hai người kia kếp tiếp nói cái gì đó. Nhưng động tác này duy trì gần một nén hương, bên trong trừ tiếng bước chân, nhưng lại không có một chút động tĩnh.
Nàng có chút bực mình, xoay đầu nhìn lại, đúng lúc Phượng Cẩn Nguyên dừng chân, hướng về phía ám vệ kia nói: "Tiếp tục thăm dò."
Phượng Vũ Hành cũng khá hăng hái, tiếp tục thăm dò sao? Vậy nàng sẽ chờ.
Đương nhiên, không thể ghé vào mái chờ, nàng đặt lại gạch ngói, lắc mình vào hiệu thuốc, cấp bản thân một chén trà cúc, ngồi một canh giờ, hai bên mới hiện thân.
Vẫn là vị trí phía trước, vẫn mở chỗ trống trên mái nhà, không cần đợi lâu, ám vệ kia trở về thư phòng.
"Đại nhân, tin báo đã xác định, khi Cửu hoàng tử ở tây bắc đánh trận, bản thân bị trọng thương, hai chân tàn phế, diện mạo bị hủy, buổi chiều hôm nay được Thái y chẩn bệnh, không thể có con nối dòng."
Xoảng!
Tâm nữ hài nhi trên nóc nhà liền trầm xuống, thân cũng trầm theo, tiếng gạch ngói thanh thúy vang lên kinh động ám vệ trong phòng, nàng chỉ cảm thấy một trận cuồng phong bay tới mặt, theo bản năng liền đem mái nhà làm lại như cũ, xoa bớt liền ẩn vào không gian.
Ám vệ đuổi lên nóc nhà, kiếm đã xuất vỏ, lại ngoài ý muốn phát hiện, trên nóc nhà không có thân ảnh nào.
Hắn tập võ nhiều năm, lại am hiểu nhất ẩn nấp, trực giác nhạy bén nói cho hắn biết vừa rồi xác thực có người ghé mặt trên này, thậm chí hiện tại còn có thể cảm giác được hơi thở đang ẩn náu.
Nhưng trước mắt lại một mảnh trống không, đừng nói là người, đến sợi tóc cũng không thấy.
Hắn nhăn mặt nhíu mày, nghe tiếng Phượng Cẩn Nguyên hô: "Tà Dương, trở về."
Nhoáng một cái thân lại trở về phòng, sau một lúc lâu, hơi thở bên trong phòng ngừng lại, Phượng Cẩn Nguyên khoanh tay mà đi, Tà Dương lại che giấy trong góc.
Phượng Vũ Hành mượn không gian rời Tùng viên, thẳng đến lúc thoát khỏi phạm vi Tùng viên mới yên tâm hiện thân, vẫn hướng tuyến đường nhỏ trở về.
Tâm tình lúc này bị chia làm hai loại, từ lời ám vệ Tà Dương nói cùng hình trung tử liên nam tử kia ở thâm sơn tây bắc kia bị trọng thương ở chân luân phiên thoáng hiện trong đầu nàng.
Phượng Vũ Hành rõ ràng nhớ đêm đó ở trong núi nàng cùng lão đại phu nối chân cho người nọ, nàng còn lưu ý thủ pháp nối xương của lão đại phu, tuyệt đối là dựa theo mẫu. Hơn nữa nàng tự tay cố định, chỉ cần không xảy ra ngoài ý muốn, hai chân kia nhiều nhất là ba, bốn tháng có thể khôi phục bình thường. Mặc dù trước mắt chưa đến thời gian một tháng, không có khả năng đi lại như người thường, nhưng tuyệt đối không đến mức bị Thái y chẩn thành "tàn phế".
Nàng biết ý nghĩa của tàn phế, là nói người kia rốt cuộc không đứng dậy nổi. Nhưng rõ ràng không phải, chẳng lẽ...
Trên trán nàng hiện ra mồ hôi, hô hấp cũng có chút dồn dập. Nhớ tới Tà Dương nói một câu "diện mạo bị hủy", đây là nói, đêm đó sau khi nàng rời đi, người kia căn bản không thể bình an dời núi, mà gặp mai phục, lại trọng thương.
Bọn họ chỉ có hai người, Bạch Trạch muốn kéo chủ tử không thể đi lại, nhưng lại gặp mai phục không thể xuất ra toàn lực, cứ như vậy, hai chân tàn phế, diện mạo bị hủy, cũng không phải không có khả năng.
Phượng Vũ Hành theo bản năng gắt gao nắm chặt hai nắm đấm, răng năng nghiến chặt.
Nam nhân kia có đóa tử liên kỳ dị giữa mi tâm, là nam nhân đầu tiên cùng nàng nói chuyện khi bước vào thế giới này, nàng và hắn đấu khẩu, cũng coi như cùng chung hoạn nạn, nàng đã nghĩ vừa xuyên qua liền cứu trị một người, như thế nào cũng coi như là công đức vô lượng, người nào lại muốn, nàng hao hết khí lực ra tay cứu người lại bị hủy đi.
Hận ý cuồn cuộn mãnh liệt mà đến, rốt cuộc cũng hiểu tại sao ban ngày Phượng Cẩn Nguyên lại đột nhiên sửa chủ ý.
Hoàng tử đến con nối dòng cũng không thể hy vọng tuyệt đối không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, thời điểm này Phượng gia tuyệt đối không bao giờ có khả năng đem Phượng Trầm Ngư gả đi. Không bằng mọi thứ cứ như lúc đầu, vẫn là Phượng Vũ Hành nàng gả cho Cửu hoàng tử, mà những năm gần đây đệ nhất mỹ nữ kinh thành Phượng Trầm như vẫn được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của Hoàng hậu, tiếp tục đợi mà dự tính, yêu cầu người kia nhất định phải là nhân trung chi long tương lai.
Vô số ý niệm trong đầu nàng nổ tung, tâm mặc dù loạn, lại vẫn không làm nàng đánh mất cảnh giác và nhạy bén. Con đường đá nhỏ phía bên phải hoa viên, có âm thanh mềm mại của nữ tử ẩn hiện truyền đến, còn làm nam nhân kêu rên mấy tiếng.
Nàng dừng lại, lần theo thanh âm đi qua, quả nhiên nhìn thấy ở sâu trong đình hoa viên, phía dưới có một đôi nam nữ ôm nhau.
Y phục trên người nữ tử bị cởi hết, ném lung tung, một đôi giày vừa vặn cách chân nàng không xa.
Phượng Vũ Hành không hề nghĩ ngợi, tiến hai bước dò xét, nhanh chóng lấy chiếc giày kia, sau đó xoay người bước đi.
Vừa uốn éo một thân công phu, lại nghe được nam nhân kia nói: "Kim Trân, ngươi nói ngươi đi theo Đại phu nhân nhiều năm như thế, sao nàng không thưởng cho ngươi chút thứ tốt?"
Phượng Vũ Hành dừng bước, con mắt xoay chuyển. Kim Trân? Một trong bốn nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Trầm thị, Kim Trân?
Thanh âm nữ tử cũng nhanh truyền đến, mang theo cảnh cáo: "Lý Trụ, dị nghị chủ tử là tử tội."
"Ta không nói với người khác, chẳng lẽ ngươi còn có thể tố cáo ta?"
Nữ tử khẽ hừ một tiếng, "Chưa biết chừng ngày nào đó ngươi chọc ta mất hứng, thì ta đã nỡ miệng rồi?"
"Ôi cô nãi nãi của ta, ta nào dám chọc giận ngươi mất hứng, ngươi muốn giết ta ta cũng cho a!"
"Thế này không kém lắm." Thanh âm Kim Trân run run, nghe thấy người bên tai cũng run lên, "Nhưng ngươi nói đến ban thưởng, hừ, trong phủ này ai chẳng biết, Đại phu nhân yêu tiền giữ chắc như bảo khố, nếu ai có thể từ đầu ngón tay móc ra một kẽ hở, thật đúng là so với lên trời còn khó hơn."
"Người khác móc không được, bốn người các ngươi còn không được sao?"
"Bốn chúng ta?" Kim Trân bỗng nhiên nở nụ cười, "Lý Trụ à Lý Trụ, bốn chúng ta tuy là nhất đẳng nha hoàn, nhưng trước mặt con mẹ(2) đó, còn không phải ngoan ngoãn cúi đầu với vẻ mặt tươi cười. Nếu như dựa vào cách nói của ngươi, ngươi nghĩ con mẹ ấy mấy năm nay kiếm được bao nhiêu đồ tốt? Ngươi xem ta cùng ngươi đã làm một hồi, có phải ngươi nên cũng bày tỏ với ta hay không?"
(2) Con mẹ: Nguyên văn là "nương", tức là "mẹ". Thái độ của Kim Trân thì chắc là muốn chửi Trầm thị rồi, thế nên mới thành "con mẹ". Nghe khá là tục, nhưng đây là tác giả viết a.
Nàng không đề cập đến những lời này thì thôi, vừa nhắc tới Lý Trụ liền tức giận: "Lão thái thái kia giữ đồ như giữ mệnh, ta chỗ nào có thể cầu đồ. Hừ, cứ nghĩ theo chủ tử có tiền liền có thể có ít đồ tốt, ai ngờ là loại vắt cổ chày ra nước."
Phượng Vũ Hành vô tình nghe được bọn họ tiếp tục chàng chàng thiếp thiếp, mang theo chiếc giày thêu của Kim Trân trở về Liễu viên.
Phân tích cuộc nói chuyện của hai người, nàng đoán Lý Trụ hẳn là con trai của Lý ma ma. Tay chân của Đại phu nhân có thể nói những lời kia hẳn là từ nhũ mẫu của nàng, nay con của nhũ mẫu và nha hoàn bên người tư thông, chuyện này nếu truy cứu, khó mà nói được nhưng cũng sẽ không dễ nghe a!
Đáng tiếc, tối nay nàng không có tâm tình chơi đùa, bằng không đôi uyên ương kia nhất định sẽ bị trêu chọc.
Trở về Liễu viên, đã qua giờ Dần.
Phượng Vũ Hành chưa từng nghĩ trở lại Phượng phủ thứ nhất vẫn có thể ngủ ngon, nhưng cũng không bởi vì mấy người kia mà mất ngủ.