Hộp phấn mặt dùng giấy để chế tạo, trọng lượng rất nhẹ, cho dù có đập vào mặt cũng không đau bao nhiêu.
Nhưng là lại đem tiểu nhị đưa Vân Ngạo Tuyết tới đây khϊế͙p͙ sợ.
Lớn như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy có người dám lớn mật làm càn lớn với công tử như vậy ,chân tay luống cuống đứng tại chỗ, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hộp phấn ném về phía Thẩm Phong Miên còn bỏ sót một ít, son phấn bên trong giữ không được, rơi toán loạn trêи quần áo màu xanh của Thẩm Phong Miên, sau đó lại theo hoa văn trêи quần áo chảy xuôi xuống thành một cái ấn ký thật dài, Thẩm Phong Miên lại hồn nhiên không thèm để ý, vẫy vẫy tay cho tôi tớ đi xuống, bản thân thì đi đến trước mặt Vân Ngạo Tuyết rồi dừng lại, dùng ngữ khí ôn nhu giống như là đối đãi tình nhân chậm rãi uyển chuyển mà nhẹ nhàng nói, “Làm sao vậy? Ai chọc ngươi tức giận lớn như vậy .”
Vân Ngạo Tuyết lại lười phải vòng vo với hắn, híp híp mắt một bộ dáng hưng sư vấn tội, “ Thứ này vì sao cho hà thủ ô vào nhiều như vậy ? Ngươi có biết như vậy sẽ chết người hay không?”
Sắc mặt Thẩm Phong Miên không đổi, ánh mắt nhìn Vân Ngạo Tuyết lại trở nên lóe sáng lên, , buông trầm hương đang bưng trêи tay dùng bạc khí nén đều rồi bậc lửa, trong giây lát mùi hương đã Lan tỏa.
Thẩm Phong Miên hơi cúi người, dùng tay nhẹ nhàng phẩy phẩy hướng chóp mũi, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng sau đó mới không chút để ý nói, “Ngươi cũng đã biết?”
Cái ngữ khí thanh thản mà hắn đang dùng này, là không nhận thấy được chỗ sai lầm của bản thân?.
Hơn nữa nghe cái giọng điệu này của hắn, giống như bị phát hiện còn rất cao hứng?
Nếu như giết người không phạm pháp, hắn đáng bị nàng bóp chết trong tay nhiều lần.
Ngay khi Vân Ngạo Tuyết sắp muốn bộc phát cơn giận, Thẩm Phong Miên lại mở miệng.
“Vân cô nương ngươi biết không? Vì gặp mặt cô một lần thật sự khó khăn.”
Giọng nói của hắn khinh khinh phiêu phiêu.
Vân Ngạo Tuyết lại nghe ra hàm ý trong câu nói .
“Ý của ngươi là, hà thủ ô trong phấn mặt này là ngươi cố ý thêm?”
Thông minh như Vân Ngạo Tuyết, nháy mắt liền hiểu.
Đúng vậy, sao ngày từ đầu nàng lại không nghĩ tới chứ.
Nếu thật sự có độc, vì sao lượng thuốc lớn như vậy bị bỏ vào lại vẫn chưa bị ai bị phát hiện, nếu cứ mãi dùng loại phấn mặt thành phần có độc tính như vậy, nhẹ thì nát mặt, nặng thì nguy hiểm cho sinh mệnh.
Phấn mặt của Thẩm Phong Miên cung không đủ cầu, chắc hẳn là không có khả năng làm ra loại chuyện mổ gà lấy trứng này.
Hơn nữa hộp phấn mặt là quà hắn tặng riêng, hắn hẳn là sớm đoán được mình nhất định sẽ xem.
“Ngươi tính kế ta?”
Giọng nói của Vân Ngạo Tuyết lạnh xuống, nàng vừa rồi xuống tay hơi nhẹ, đáng ra phải đem hộp phấn mặt kia nhét vào trong miệng hắn.
“Vân cô nương đừng vội sinh khí, Thẩm mỗ dùng phương pháp này cũng là vì bất đắc dĩ, vẫn mong thứ lỗi.”
Giờ này khắc này Vân Ngạo Tuyết đã bỏ qua dụng ý của Thẩm Phong Miên, nàng xoay người muốn đi, “Xin lỗi, ta nhớ rằng lúc trước ta đã nói rất rõ ràng, về hoàng huyết thảo, ta không giúp được ngươi.”
Không đợi nàng ra cửa, cánh cửa vậy mà lại loảng xoảng một tiếng khép lại, ý tứ đây là không định cho nàng đi ?.
“Thẩm công tử chẳng lẽ muốn ép ta ?”
Có chút ý tứ, sao ngay từ đầu nàng không nhận ra hắn là cái loại người này vậy, không khác gì thuốc dán da trâu, đã dính vào thì không ném đi được.
“Ngày đó Vân cô nương đến Hoằng Pháp Tự, là muốn gặp Nguyên Hoằng đại sư đi?”
Thẩm Phong Miên ngoảnh mặt làm ngơ với lời nàng nói , lại không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy .
“ Đúng thì như thế nào, không đúng thì lại như thế nào?”
Thẩm Phong Miên cười, một lần nữa ngồi trở lại vị trí , “Ta đoán chắc hẳn là cô nương muốn đi hỏi Nguyên Hoằng pháp sư, vì cái gì nói ngươi là sát tinh?”
Trong lòng Vân Ngạo Tuyết vừa động.
Nàng đúng thật sự là nghĩ như vậy , cũng đang định hỏi như vậy.
Thấy nàng không nói chuyện, Thẩm Phong Miên nhẹ nhàng nhìn lướt qua cái ghế bên cạnh, dùng tay làm một cái tư thế mời, “ Nhưng mà ta khuyên cô nương không cần đi.”
“Vì cái gì?” Vân Ngạo Tuyết cảm thấy chuyện Thẩm Phong Miên quản cũng hơi bị nhiều.
“Bởi vì một năm trước, Nguyên Hoằng đại sư đã đi vân du tứ hải, khó tìm tung tích, ngươi đi là phí công.”
Vân Ngạo Tuyết mới sẽ không tin mấy câu nói phiến diện của hắn, “ Sao ngươi lại biết?”
Cả phòng đều là mùi hương trầm, hương khí bốn phía chui thẳng vào lỗ mũi, giọng nói của Thẩm Phong Miên cũng theo hương khí cùng ập về phía nàng, “Bởi vì ta chính là đệ tử quan môn duy nhất của Nguyên Hoằng đại sư.”
…
Thật là oan gia ngõ hẹp!
Vân Ngạo Tuyết bị chọc giận đến cười.
Nếu như đúng theo lời hắn nói, ngày đó ở dưới chân núi nàng liền không nên ra tay tương trợ, “Phải không? Thế nhân đều truyền rằng Nguyên Hoằng pháp sư đạo đức rất tốt, siêu nhiên thế ngoại, Thẩm công tử lại là một kẻ tục nhân, còn ở lăn lộn ở giữa dòng pháo hoa liễu hẻm [ chốn đào hoa nhộn nhịp ] , Nguyên Hoằng đại sư lại không sợ thanh danh của ông ta cứ như vậy mà bi chặt đứt?”
Kỳ thật Vân Ngạo Tuyết vẫn luôn rất độc miệng, đối với người mình ghét, từ trước đến nay càng là mở miệng không lưu tình.
Nàng vừa nghe nói Thẩm Phong Miên tự báo gia môn là đệ tử quan môn của tên yêu tăng kia, tâm huyết áp lực trong lòng nhiều ngày tức khắc toàn bộ ùn ùn bùng lên, đem bất mãn ngày thường không có cách nào phát tiền toàn bộ đổ hết lên người hắn.
Lời này đột nhiên vừa nghe sẽ làm người cảm thấy tổn thương vô cùng, chỉ là Thẩm Phong Miên lại là một ngoại lệ.
Hắn không những không giận, ngược lại còn cười.
“Ngươi cười cái gì? Lời nói của ta rất buồn cười sao?”