Nói tới đây, nàng ta không muốn nhiều lời, oán giận nói:” Nàng hiện tại cùng người chết không có gì khác nhau, ném dến đây không tính bị chết đuối thì cũng bị đông lạnh mà chết. Đến lúc đám người kia phát hiênnj, nửa điểm với chúng ta cũng không can hệ. Là nàng mệnh đã cạn, chẳng thể trách người khác “
Nói đến mức này, nam tử kia cuối cùng cũng hạ quyết tâm, căn cắn răng “ Động thủ đi”
“ Bùm “ một tiếng, nữ nhân chết ngất kia cứ như vậy giống bao cỏ rác bị ném xuống dưới dòng sông chảy siết. Dưới dòng nước, chìm nổi vài cái lên xuống rồi hoàn toàn không thấy thân ảnh.
Đứng trên bờ nhìn theo, ánh mắt nữ nhân bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, khoé miệng khẽ nhếch câu ý cười tâm kế được thực hiện, thanh âm mỏng lạnh như băng:” Vân Ngạo Tuyết, ngươi yên tâm đi thôi, ta sẽ đốt cho ngươi nhiều thêm chút tiền giấy, kiếp sau nhớ đầu thai tốt một chút “
Đau, con mẹ nó thực đau a!!!!
Vân Ngạo Tuyết cảm giác chính mình giống một con thuyền gỗ không tìm thấy hướng, ở vô tận lốc xoáy xoay quanh, toàn thân có vô số lưỡi dao sắc bén lướt qua khiến toàn thân vừa lạnh vừa đau, đau muốn chết.
Nàng nhớ rõ, bản thân đang ở phòng thí nghiệm làm thực nghiệm thì thuốc thử nổ mạnh, nàng thực không rõ bản thân sao lại thế này? Bị nổ bay?
Thần thức đân dần tụ tập lại, toàn thân như vừa bị trọng hình nghiền áp nhức mỏi không chịu nổi, lúc này mới rì rầm ra tiếng. Không nghĩ tới vừa mở miệng thì uống liền vài ngụm nước.Vân Ngạo Tuyết cả kinh, trợn tròn mắt. Cái quỷ gì vậy? Đây không phải mơ. Nàng thực sự ở trôi dạt trên sông? Nàng đã chết, đang ở sông Vong Xuyên sao? Cúi đầu tình lình phát hiện bản thân đang bám trên một cái khúc cây.
Sao lại thế này?
Nàng rõ ràng...
Vừa muốn nghĩ, chợt phát hiện ra trong đầu thế nhưng có hai luồng kí ức. Một cái hiện đại, còn một cái cổ đại. Hai loại kí ức đan chéo như mọt bộ phim của chính bản thân.
Nàng quả thực đau đầy, đơn giản nghĩ cơ thể này không có gì không ổn, sao lại “ phiêu “ trên sông là chuyện thế nào? Xung quanh yên tĩnh quỷ dị, nàng nhìn chung phát hiện đây là một mảnh núi vây quanh hồ.
Ánh trăng tỏ, nàng cúi đầu vừa nhìn thấy trong nước, sợ tới mức thiếu chút nữa giữ không được khúc gỗ.
Từng sóng nước nhộn nhạo bên người nàng tản ra, phản chiếu rành mạch dung mạo của nàng, búi tóc cổ tuy rằng có chút chật vật nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dạng. Nhìn bộ dáng, nhiều lắm cũng chỉ mười sau mười bảy tuổi, có thể do ngâm lâu trong nước khiến mặt nàng thể hiện một loại tái nhợt quỷ dị, trên trán có một vết thương lớn. Buổi tối ra khỏi cửa thực sự có thể doạ khóc trẻ con.
Này búi tóc...rõ ràng chính là kiểu tóc của cổ nhân. Đây cũng không phải khuôn mặt của nàng, nàng thực tế tuổi hơn hai mươi. Vân Ngạo Tuyết trong lòng chấn động thiếu chút nữa lại uống thêm mấy ngụm nước sông. Chẳng có lẽ? Nàng không chết? Nàng xuyên qua?
Chỉ là vì cái gì sẽ ở trong nước, trong đầu hai loại kí ức đều không nghĩ ra. Gần nhất, hình như “ nàng “ đánh vỡ gian tình của người nào đó. Sau đó trán hung hăng ăn tạp một cái, tiếp theo trước mắt tối sầm liền cái gì cũng không rõ nữa. Chẳng có lẽ, nàng vì chuyện này mà bị giết người diệt khẩu? Kỳ thật chủ nhân cơ thể này đã chết, nàng là “ ở nhờ “? Kia, cô nương này cũng không khỏi quá thảm chút.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm truy cứu chuyện này. Hiện tại nàng phải nghĩ cách bơi lên bờ. Dòng nước tĩnh lặng thâm trầm, xiêm y đã sớm ướt đẫm. Nàng không nhanh thoát khỏi đây liền tính là không chết đuối, cũng bị đông cứng đến chết. Cũng may ánh trăng khá rõ, chiêú xung quanh mọi thứ rõ ngàng. Nàng thử duỗi chân, may quá có thể bơi. Việc này không nên chậm trễ. Thừa dịp còn chút thể lực cố gắng bơi lên bờ.