Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 33: Muốn Nàng Chết? Nàng Càng Sống Cho Xem!



Giống như hầu hết các mũi tên khác, mũi tên bằng thân tre đuôi lông vũ này thường thường được sử dụng, chỉ là mũi tên này....

" Tống Hà? Đây là có chuyện gì?"

Yến Đế không xem không biết, vừa nhìn thấy đã bị doạ nhảy dựng lên, mũi tên này không chỉ bôi độc, thế nhưng vẫn là thiết đầu.( đầu bọc sắt)

Người săn thú ở biệt uyển đều biết, hoàng gia chú trọng kết quả săn thú, nhưng đánh giá giữa hoàng thất cùng chiến trường chém giết không giống nhau, người tham gia săn thú đều là kẻ thân phận quý giá, lại sợ ngộ thương đồng bạn, cho nên xưa nay trong săn thú đều là sử dụng mũi tên ở trên đầu bạc sẽ bọc một tầng sáp, bằng cách này, dù có bắn chết con mồi hay vô tình làm người bị thương cũng không lo lắng ảnh hưởng đến tính mạng.

Nhưng thứ đặt trước mặt bệ hạ này, không chỉ đầu bạc thay bằng đầu sắt, không những không có sáp còn bôi độc tính cao.

Ngựa bị trúng hai mũi tên phát cuồng, còn kẻ phía sau đâu?

Lần săn thú này có sai lầm nghiêm trọng như vậy, Yến đế tự nhiên muốn truy cứu đến cùng.

" Bệ hạ, thần nhất định nghiêm tra, sẽ đối với bệ hạ cấp công chúa một cái công đạo!"

Cửu Môn Đề Đốc phản ứng thật nhanh, hắn ngồi ở vị trí này nhiều năm như vậy cũng không phải ngồi không, biết lúc này nhất định phải làm cảm xúc của bệ hạ hoà hoãn, bằng không hệ hạ không thoải mái, tất cả mọi người đều lo sợ theo.

Chính là đã quá muộn.

Yến Đế không bị những lời này lừa dối qua đi, ban ngày ban mặt dám hạ độc dưới mí mắt hắn, đặt hoàng quyền ở chỗ nào?

" Nếu ngươi không tra ra kẻ chủ mưu, trẫm xem vị trí Cửu Môn đề đốc này của ngươi cũng nên có người thay đổi."

Lần này, một chút tình cảm Yến đế cũng không lưu lại cho Tống Hà. Hắn nói rõ như vậy cũng là muốn cảnh báo, đừng ỷ vào hai nhà Vân Tống liên hôn liền có thề mục vô tôn thượng ( không tôn trọng bên trên) làm qua loa.

Vân gia lần này làm cho Yến đế tâm tình không tốt, hơn nữa, lần này xảy ra chuyện ở biệt uyển lại là vì Thử Yểu ở bên cạnh sát tinh đích nữ Vân gia.

Tên tuổi của sát tinh quả nhiên danh bất hư truyền.

Vân Ngạo Tuyết lúc này tâm như gương sáng ( hiểu rõ mọi chuyện), người khởi xướng chuyện này có lẽ muốn cho cái danh sát tinh của nàng hại công chúa một lần, vô luận công chúa có xảy ra chuyện gì hay không, tên tuổi sát tinh của nàng sẽ càng thêm phần nhập tâm ( khiến người ghi nhớ), muốn giải thích đều giải thích không xong.

Hiện tại xem ra, mục đích người nọ đã đạt tới.

Nhìn phụ hoàng cũng không đem Vân Ngạo Tuyết đi làm cái gì, Cố Thư Yểu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không chịu đựng nổi, thần thức tan ra, đầu nghiêng sang một bên ngất lịm đi.

" Thái y đâu, như thế nào thái y còn chưa tới, đều chết đi đâu rồi!"

Van Ngạo Tuyết lúc này cũng không nghĩ được gì nhiều, bất chấp trực tiếp nhảy lên khán đài, ba bước cũng làm hai bước chạy đến bên người Cố Thư Yểu, đè lên cổ tay trắng nõn của nàng bắt đầu thăm dò mạch.

Mũi tên phía sau đâm vào lưng Cố Thư Yểu làm hốc mắt nàng sinh đau.

Một bên Lưu Vãn Sơ lại châm chọc mỉa mai:" Thiên mệnh sát tinh chính là sát tinh, ai gặp phải người ấy liền xui xẻo, đến cả quý nữ như Thất công chúa cũng không ngoại lệ."

Bình thường người khác nói nàng là sát tinh liền không sao cả, chính là hôm nay vô duyên vô cớ liên luỵ Cố Thư Yểu, làm nàng rất khó chịu, trong mắt tràn đầy tức giận, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lưu Vãn Sơ.

Lưu Vãn Sơ dào dạt đắc ý, chỉ là Vân Ngạo Tuyết ngày thường chịu khi dễ cũng không nói lời nào, tựa như thay đổi thành một người khác, trong ánh mắt có hừng hực liệt hoả thiêu đốt, bộ dáng giống như sắp đem nàng ăn tươi nuốt sống.

Chỉ thấy Vân Ngạo Tuyết nhìn nàng chằm chằm, gằn từng chữ một:" Ta nhưng thật ra muốn, mình chính là sát tinh, như vậy thực có thể khắc chết ngươi."

Chữ " chết " này, người bình thường đều kiêng dè, mà nàng lại không chút nào ngăn cản nói ra, Lưu Vãn Sơ chưa từng gặp qua dáng vẻ này của nàng, khuôn mặt đắc chí nháy mắt biến đổi, sắc mặt hoảng sợ không thôi, tay run rẩy hồi lâu chỉ " ngươi, ngươi ngươi..." cũng không nói lên lời một câu hoàn chỉnh.

" Công chúa bị thương, từ giờ trở đi, biệt uyển giới lệnh nghiêm, mọi người không được sự đồng ý của trẫm, không được ra ngoài, nếu Thư Yểu có bất trắc gì, trẫm quyết không tha."

Một hồi tụ hội tốt đẹp, kết quả lại rơi vào kết cục này, mọi người nhìn về phía Vân Ngạo Tuyết, ánh mắt đều mang theo vài phần phẫn hận cùng bất mãn.

Yến đế càng là đem tức giận rải đến trên người nàng.

Lúc này, liền tính là Vân thừa tướng quyền khuynh triều dã Vân Quân Niên, thấy Ngạo Tuyết bị trách cứ cũng không dám lên tiếng.

Một lúc lâu, nội thị mới vội vã chạy lại bẩm báo:" Bệ hạ, khả năng ngài đã quên, thân thể Thái hậu hôm qua có bệnh nhẹ, người đã để thái y phụng dưỡng ở biệt uyển đều hồi kinh, đã phái người vào cung gọi lại, nếu tới đây cũng phải mất một vài canh giờ...."

Thanh âm người bẩm báo càng ngày càng nhỏ.

Biệt Uyển cách kinh thành nói gần không gần, nói xa không xa, nhưng đây chuyện cấp bách liên quan tính mạng con người, càng nhanh càng loạn, liền tính bằng tốc độ nhanh nhất, cũng phải mất một canh giờ.

Ai cũng không nghĩ đến công chúa sẽ bị thương, cố tình hôm qua toàn bộ thái y lại nghe mệnh lệnh hoàng thượng tự mình hạ chỉ hồi kinh thành.

Sắc mặt Cố Thư Yểu càng ngày càng tái nhợt, nếu không kịp xử lí, chỉ sợ thực sự phải đi đời nhà ma.

Yến đế thiếu chút nữa bị tức chết:"Tám trăm dặm kịch liệt, kể cả lôi cũng phải lôi về đây cho trẫm."

" Vâng mệnh...."

Một canh giờ, nếu thực sự chờ đến lúc đó, Cố Thư Yểu chỉ sợ phải đi Minh Vương nơi đó báo danh.

Nhìn sắc mặt nàng dần đen lại, Vân Ngạo Tuyết trán nóng lên, tiến lên chờ lệnh.

" Bệ hạ, thần nữ hiểu qua chút y thuật, không bằng để thần nữ thử một lần."

Nàng không có khả năng thấy chết mà không cứu.

" Ngươi?"

" Ngạo Tuyết, đừng làm loạn." Còn không đợi bệ hạ mở miệng, Vân Quân Niên vội vàng quát lớn, đứng ra ngăn cản nàng.

Vân Quân Niên có chút buồn bực, rốt cuộc là lúc trước hắn lơ là quản giáo, hay vẫn là nàng cố tình muốn ở trong ngày trọng đại như hôm nay láo loạn ra động tĩnh, lúc này là lúc nào, bệ hạ đang nổi nóng, nàng thế nhưng còn nói muốn cứu Thất công chúa.

Chính mình mấy cân phân lượng, trong lòng còn không hiểu rõ sao?

Vân Quân Niên hướng Liễu Phạn Ân sai sử cái ánh mắt, ý tứ minh bạch, để nàng lôi Vân Ngạo Tuyết đi.

Chín là hắn phát hiện, hôm nay Vân Ngạo Tuyết giống như uống lộn thuốc, ngoan cố không thể nói được, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, lời nói khẩn cầu:" Bệ hạ, thần nữ từ nhỏ đã tự học y thư, trước đây trong phủ nuôi vài con vật, sinh bệnh đều là thần nữ trị liệu tốt, ý đạo đại đồng ( nguyên tắc y đức), kể cả thái y có ra roi thúc ngựa đến cũng lỡ mất thời cơ trị liệu tốt nhất, tính mạng con người không thể do dự."

Nàng nói chuyện trật tự rõ ràng, làm người không thể phản bác.

" Bệ hạ, Ngạo Tuyết ở trong phủ đều là nháo lên một chút, không đến được trước mặt người, người ngàn vạn lần đừng nghe nàng nói bậy, công chúa thân thể ngàn vàng làm sao có thể đánh đồng cùng những thứ động vật tiện mệnh đó, mong bệ hạ bao dung, không chấp nhặt cùng nàng." Nếu không phải ngại bệ hạ có mặt ở đây, Vân Quân Niên thật muốn một chưởng bổ vào đầu cái nghiệt nữ ngại hắn không có việc gì làm.

" Bệ hạ, thần nữ nguyện ý kí xuống quân lệnh trạng, nếu không trị khỏi cho công chúa, thần nữ mặc người xử lí!"