Vừa rồi lúc tên Diệp chưởng quầy này đưa cho mình đồ vật Cố Phi Trì ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì, đoán chừng là muốn thử xem thái độ của nàng như thế nào, theo bản năng Vân Ngạo Tuyết không muốn để cho người khác phỏng đoán quan hệ của hai người lung tung, liền trực tiếp cự tuyệt, “Nếu là hiểu lầm, hai bên nói rõ ràng là tốt rồi, lễ vật này thực sự quý trọng, ta không thể nhận.”
Diệp Hoàng Thạch có chút khó xử nhìn Cố Phi Trì, Cố Phi Trì lại lấy ra quạt ngọc cốt lắc lắc, “Nhận hay không nhận toàn bộ do nàng làm chủ.”
Vị trước mặt này chính là quý nhân, đến cả Vương gia nói chuyện đều phải bận tâm nàng, Diệp Hoàng Thạch trong lòng biết rõ ràng, cũng không dám dễ dàng đắc tội nữa, chỉ thiếu quỳ xuống, “Nếu vị công tử này không thích tục vật, vậy tiểu nhân không miễn cưỡng thêm, hôm nay là Trân Bảo đại hội của Vạn Bảo Phường, ở chỗ tiểu nhân này có hai chỗ ở hàng trước xem xét đấu giá, còn mong công tử vui lòng nhận cho.”
Người có thể tiến vào Vạn Bảo Phường người không phú thì quý, hơn nữa danh ngạch đều có quy định nghiêm khắc , mặc dù là tôn quý như Cửu vương gia, muốn mang thêm người khác đi vào cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Mà tiết mục cuối cùng của Vạn Bảo Phường chính là cái đấu giá này, đến từ thương nhân các nơi. Đem bảo bối mình đoạt được đem tới nơi này bán đấu giá, ai ra giá cao thì được.
Vân Ngạo Tuyết cũng không phải ngốc tử, vừa rồi ở chỗ này đi bộ một vòng, cũng coi như hiểu được cách thức trong đó , đơn giản chính là một ít bảo vật của nhóm người giàu có nào đó được tranh giành lấy nhau .
Nàng thực sự không thế nào cảm thấy hứng thú.
Thấy vẻ mặt nàng không có hứng thú, Diệp Hoàng Thạch đắc tội người còn chưa có tìm được phương pháp giải quyết trong lòng cũng có chút sốt ruột, lại nói, “Công tử nếu không thích ngọc thạch, bên trong cũng có hoa cỏ quý giá nổi danh, nếu thích cũng có thể mang đi.”
Nói đến cái khác Vân Ngạo Tuyết trong lòng chán đến chết, nhưng mà nói đến thảo dược, nàng liền có tinh thần.
Cái này có thể được.
“Ngươi nói là bên trong cũng sẽ có thảo dược nổi danh quý hiếm ít thấy?” Nàng mới vừa rồi không chút để ý, đôi mắt đều phát sáng, tựa như thay đổi thành một người khác.
Diệp Hoàng Thạch vừa thấy hấp dẫn, gật đầu như bổ tỏi, “Đương nhiên là có, không tin ngài hỏi Cửu vương gia, nắm trong tay ngài ấy chính là hiệu thuốc lớn nhất trong kinh , mỗi Vạn Bảo Phường đề là Cửu vương gia thu hoạch lớn.”
Tuy là phó thân mình chủ nhân trước của Vân Ngạo Tuyết đại môn không ra nhị môn không đến [ chưa từng ra khỏi cửa ] cũng có nghe nói qua đủ loại sự tích của vị Cửu vương gia này.
Là thân bào đệ [ em ruột] duy nhất của đương kim bệ hạ còn lại ở nhân thế , không yêu giang sơn yêu mỹ nhân, nhàn vân dã hạc* được mỹ nữ vây quanh, cùng vô số mỹ nữ danh chấn giang hồ đều có chút liên quan không rõ ràng, nhưng cũng là Vương gia có vương phủ duy nhất đến cả một cái thϊế͙p͙ thất đều không có.
[ Nhàn vân dã hạc : mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do, chỉ những con người sống tự do, an nhàn (⌒ω⌒)
Bạn đang đọc truyện tại webtryen.com
Editor: VDTT ]
Này xem như ở trong vạn bụi hoa , phiến lá không dính thân sao? [ Ý chỉ nam nhân đào hoa nhưng giữ thân trong sạch ]
Hiện giờ Vân Ngạo Tuyết lại muốn nhìn kỹ hắn một lần nữa.
Chẳng lẽ buổi tối ngày đó ở đầu tường cũng chỉ là hắn trùng hợp đi ngang qua?
“Thế nào, có hứng thú đi xem hay không ?” Cố Phi Trì có vẻ cực kỳ hiền hoà.
“Có thể.” Bây giờ nàng cảm thấy hứng thú, lại không cự tuyệt.
Cái này làm Diệp Hoàng Thạch cao hứng hỏng đến rồi, cả người thịt mỡ rung loạn, vội vàng đi đến phía trước dẫn đường, “Bên này thỉnh.”
Không nghĩ tới Cố Phi Trì duỗi tay lấy ra quạt ngọc cốt , trực tiếp đem hắn ngăn cản, “Thứ này ở chỗ bổn vương có rất nhiều, không nhọc Diệp chưởng quầy lo lắng.”
Diệp Hoàng Thạch cũng không nghĩ tới đang êm đẹp, mắt thấy đường lớn rộng mở lại biến thành ngõ cụt, tuy là hắn cơ linh hay thay đổi, lúc này cũng đắn đo không rõ ý nghĩ của Cố Phi Trì .
“Vậy Vương gia…”
Hắn là muốn hỏi chuyện này rốt cuộc bỏ qua hay không bỏ qua đi.
Cố Phi Trì lạnh lùng cười, “Đắc tội bổn vương không sao, nhưng ngươi đắc tội với bằng hữu của bổn vương , chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt, Vạn Bảo Phường xưa nay có một cái quy củ bất thành văn .”
Đầu của hắn thấp mấy tấc, dừng lại ở bên tai Diệp Hoàng Thạch , gằn từng chữ một, “Không, được, bán, đồ, giả.”
Giờ này khắc này Diệp Hoàng Thạch mới tính hiểu rõ dụng ý chân chính của Cố Phi Trì .
Hắn căn bản là không muốn buông tha mình.
Mua bán ngọc thạch vốn dĩ là thật thật giả giả, mua đứt rời tay, đây mới là quy củ bất thành văn của Vạn Bảo Phường , Bây giờ ý tứ của Vương gia thực minh bạch, là phải vì cái công tử ca da thịt non mịn này trở mặt cùng mình.
“Vương gia, ngày xưa bổ sung ngọc thạch cho phủ Thừa cùng thay thế đồ vật có giá trị trong phủ Cửu Môn Đề Đốc đều là tại hạ phụ trách, việc này trong đó sợ là có hiểu lầm…”
Diệp Hoàng Thạch cũng không phải là kẻ đèn cạn dầu, trong tối ngoài sáng cố ý đem thừa tướng cùng Cửu Môn Đề Đốc lôi ra , chính là không muốn chịu thua .
Kỳ thật cũng không trách Diệp Hoàng Thạch lúc này vô lễ, Cố Phi Trì này ở trêи giang hồ nổi tiếng, nhưng trong triều hắn trừ bỏ có tên tuổi thân vương nhàn tản , cũng không có nửa chức quan tước, trong triều không phe không phái giống như hùng ưng không cánh, người khác thấy hắn mời bàn đồ ăn cũng đơn giản là vì tên tuổi Vương gia của hắn, so với thực quyền, lại so với hai vị Vương gia khác còn kém xa.
“Không có hiểu lầm, mảnh nhỏ đầy đất chính là chứng cứ, Diệp chưởng quầy ngươi sẽ không không biết đi? Vẫn là bổn vương muốn mời Hạ đại nhân của Kinh Triệu Phủ Doãn lại đây tự mình kiểm tra thực hư một phen?”
Cố Phi Trì không nói lời này còn đỡ, vừa nói khiến Diệp Hoàng Thạch mặt đều tái đi, hắn vừa mới từ đại lao của Kinh Triệu Doãn phủ ra , hiện tại lại bảo hắn đi vào, cái mặt hắn không phải là vứt đi sao!
"Ha hả, Vương gia nói đùa, vậy ngài cứ tự nhiên, tiểu nhân liền cáo từ trước.”
Kết thúc nói chuyện trong không vui, động tác của thụ hạ Diệp Hoàng Thạch thực nhanh, giây lát lúc sau liền không nhìn ra còn thấy cửa hàng, Diệp Hoàng Thạch mang theo thuộc hạ người xám xịt rời đi, phù dung thạch liên quan tới sự tình vừa rồi đến cặn bã rách nát đều nhặt đến không còn một mảnh.
Tin tức Diệp chưởng quầy của Bảo Ngọc Trai bị Cửu vương gia quở trách chật vật chạy trối chết tức khắc truyền khắp toàn bộ Vạn Bảo Phường đều , Diệp Hoàng Thạch cảm thấy bản thận không thắp hương, mọi chuyện không thuận, bây giờ ngay cả một tên Vương gia nhàn tản cũng dám làm khó hắn, cắn môi thề nhất định phải đòi lại.
“Chưởng quầy, chúng ta phải làm sao bây giờ, tổn thất mất trắng một khối phù dung thạch tốt nhất, con đường vào Vạn Bảo Phường sợ là sau này đều bị phá hỏng.”
Lời này căn bản không cần tiểu nhị tới nhắc nhở, Diệp Hoàng Thạch hung hăng trừng mắt nhìn hắn , “Đều là chuyện tốt mà ngươi làm ! Đi, phái vài người tra một chút lai lịch cái tên công tử ca kia, lão tử ngược lại muốn nhìn, hắn rốt cuộc là người phương nào, thế nhưng có thể làm Cửu vương gia thiên vị như thế, không tiếc cùng ta đối nghịch!”
Tiểu nhị làm sao còn dám nói khác, vội vàng đi xuống làm.
Mà bên này Vân Ngạo Tuyết mặc dù ‘bị" hắn trợ giúp vượt qua cửa ải khó khăn, trong lòng lại trước sau không bỏ xuống được.
“Cửu vương gia, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề sao?”
Cố Phi Trì thu hồi bộ dáng bất cần đời vừa rồi, nghiêm trang nhìn về phía Vân Ngạo Tuyết, chờ nàng tiếp tục hỏi.