Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 53: Có Yêu Thích Không Giống Người Thường?



Vốn dĩ Vân Ngạo Tuyết căn bản là không nghĩ hắn có thể trả lời, vừa rồi cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng căn bản không chú ý đến biểu tình biến hóa ngắn ngủi trong nháy mắt trêи mặt của Cố Phi Trì , không chờ trả lời nàng liền nhún vai tự mình đi trước.

Thẳng đến khi một mình Vân Ngạo Tuyết nhìn hoa cỏ chán đến chết , phát hiện người giống như ‘ trùng theo đuôi ’ phía sau không có thanh âm, nàng chỉ một gốc cây hoa cỏ phía trước, nói , “Đây là Tuyết Liên Quả sao?”

Không có người trả lời.

Nàng quay người lại, phát hiện Cố Phi Trì thế nhưng ngốc tại tại chỗ, ánh mắt thẳng tắp, trong mắt như là có một cỗ lốc xoáy vô hình, muốn đem người hút vào ! Nàn không có thói quen có người nhìn chằm chằm nàng như vậy , lại sợ là bản thân suy nghĩ nhiều, liền ra vẻ nhẹ nhàng đến gần hắn hai bước, “Cửu vương gia sao vậy, là có chỗ nào không thoải mái sao?”

Mùi hương thoang thoảng bay vào chóp mũi, mới gọi là tạm thời lôi thần tri Cố Phi Trì trở lại.

Cố Phi Trì tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn giống như bình thường không có gì , nhưng mà lúc hắn mở miệng giả vờ không có việc gì phát sinh để giới thiệu chủng loại thảo dược cho Vân Ngạo Tuyết , dưới đáy lòng lại nhấc lên sóng gió động trời.

Luôn luôn đối nhân xử thế hoàn mỹ như hắn thế nhưng cũng sẽ có lúc thất thần!

Hơn nữa vẫn là bởi vì một nữ nhân!

Đây là sự tình từ xưa đến nay chưa bao giờ có!

Hắn âm thầm hít sâu một lần, muốn điều tra xem trêи người Vân Ngạo Tuyết có thuộc bột hay cái gì có thể làm người đánh mất tâm trí hay không , thậm chí còn trở nên có chút thần kinh nhìn xung quanh, xem có phải có người nhân cơ hội động tay động chân cái gì hay không .

Sau khi dò xét một vòng hắn mới có chút thất bại thu hồi tầm mắt, biết là vừa rồi chính mình đa nghi.

Nhưng càng là như vậy, tâm hắn càng hoảng loạn.

Cái loại cảm giác mất khống chế này, làm hắn vừa yêu vừa sợ.

“Mệt mỏi sao, đằng trước chính là nơi đấu giá dược thảo, đi nơi đó nghỉ ngơi một chút đi.” Cố Phi Trì lại khôi phục khuôn mặt bộ dáng vân đạm phong khinh , Vân Ngạo Tuyết đi dạo một vòng chân cẳng cũng xác thật có chút mỏi, cũng đồng ý đề nghị này.

Đấu giá sẽ bày biện bạn ghế tùy ý, có thể để người lúc nào cũng có thể dừng lại nghỉ ngơi, trêи mũi vờn quanh u hương hoa cỏ , làm người thực thư giãn.

Cố Phi Trì mới vừa mang theo nàng ngồi xuống, liền có tiểu nhị tay chân lanh lợi bưng trà bánh tốt nhất bước nhanh đi tới, kiểu dáng tinh xảo khéo léo , chỉ là nhìn thoáng qua đã khiến cho người chảy nước dãi ba thước.

Vân Ngạo Tuyết vừa lúc có chút đói bụng, cũng không khách khí ăn một cái, hương vị mềm như bông vào miệng là tan, đầu lưỡi lưu luyến mỹ vị vô cùng, trà bánh thủ công tinh tế thế nhưng mảy may không thua gì trong cung.

Cố Phi Trì cười nhìn lúc nàng ăn cái gì hai má đều phồng lên giống như con hamster nhỏ , ngữ khí không tự giác mang theo chút sủng nịch, “Ăn từ từ, còn đủ.”

Hắn nhớ rõ lần trước ở bách hoa yến nàng cũng ăn như thế này, phảng phất quỷ củ thể thống quan gia con cháu ở trước mặt nàng giống như mây bay, căn bản là không đáng nhắc tới.

Nhìn bộ dáng nàng ăn liền biết tính cách hào sảng , sẽ không làm người cảm thấy chán ghét, tương phản còn khiến người ta nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm vài lần.

Trong miệng nhiều đến đầy tràn lại không thể nói chuyện, miễn cho phun vào mặt người khác, Vân Ngạo Tuyết vội vàng nuốt xuống, nuốt vội vàng lại mắc nghẹn trong cổ họng, nàng có chút hô hấp không thuận.

Vân Ngạo Tuyết vội vàng nắm tay phải đấm vài cái ngực mình, Cố Phi Trì đã nhận ra nàng không thích hợp, vội vàng đem chung trà đặt đến trước mặt nàng, Vân Ngạo Tuyết cũng không khách khí, nhận lấy uống một hơi cạn sạch xong trong miệng mới hết nghẹn, thiếu chút nữa sặc chết nàng.

Không nghĩ tới điểm tâm ăn ngon quá, mỗi tội quá dính cổ họng, nàng sợ Cố Phi Trì thật sự lại sai người đưa một mâm lại đây, vội vàng xua tay cự tuyệt, “Không cần không cần, ta ăn no rồi.”

Khóe mắt Cố Phi Trì mỉm cười, ánh mắt cũng càng ngày càng ôn nhu, “Nếu đói bụng ngàn vạn lần không cần chịu đựng.”

Giọng nói khi hắn nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi có thể tích ra nước , Vân Ngạo Tuyết thời khắc không có quên thân phận bản thân, tưởng tượng đến hắn dùng cái ngữ khí này nói chuyện cùng một cái nam nhân,da gà Vân Ngạo Tuyết đều nổi hết lên.

Nàng cười gượng hai tiếng không tự chủ được xê dịch sang bên cạnh, muốn cùng hắn bảo trì chút khoảng cách.

Nàng vừa muốn ngồi thẳng, không nghĩ tới bả vai lại bị hắn đè lại.

Theo bản năng, Vân Ngạo Tuyết thân mình cứng đờ, thiếu chút nữa làm một cái Cầm Nã Thủ ném hắn qua vai . [ một thế võ ]

Kiếp trước Vân Ngạo Tuyết cũng không phải là một con gà mờ tay mơ, nàng tốt nghiệp đại học quân y với thành tích cao , tinh thông Tae Kwon Do cùng nhu đạo, có ý thức bảo vệ bản thân rất cao .

Cảm giác không kịp phòng bị bị Cố Phi Trì thân mật chạm vào một cái như vậy , thiếu chút nữa đem phản xạ có điều kiện của nàng kϊƈɦ phát ra tới.

Trong chớp nhoáng do dự,tay của Cố Phi Trì đã từ nàng trêи vai dịch khai, cực kỳ tự nhiên chạm vào gương mặt nàng, cảm xúc lạnh lẽo làm thân mình Vân Ngạo Tuyết càng ngày càng cương cứng, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn chậm rãi phất quá bên miệng nàng, lau chùi vài cái sau liền bỏ ra, “Có vụn bánh .”

Vân Ngạo Tuyết có chút xấu hổ, nàng suy nghĩ nhiều rồi…

“Đa tạ Cửu vương gia.”

Nếu là người bình thường, được Cửu vương gia đích thân quan tâm như thế nhất định sẽ cao hứng đến hỏng , nhưng nàng lại không giống, nàng phi thường cực kỳ không thích người khác đi quá giới hạn cùng quá mức quan tâm.

Kể cả vừa rồi tốt bụng cũng không thể.

Cố Phi Trì tự cho là đúng quan tâm làm nàng cảm thấy có chút khó chịu, nàng tự nhận là hai người còn không có quen thuộc đến mức thân thể có thể trực tiếp tiếp xúc , cho nên cảm tạ với hắn đều coi như là có lệ.

Phải biết rằng nàng nữ giả nam trang a, lúc này ở trong mắt Cố Phi Trì hẳn phải là nam nhân mới đúng, hắn không hề cố kỵ thân cận như vậy , chẳng lẽ Vương gia này thật sự có cái gì yêu thích không giống người thường?

Cố Phi Trì cũng cảm thấy bản thân hôm nay điên rồi, lần lượt vi phạm ý chí vốn có của bản thân lại còn làm ra một chút sự tình không thể tưởng tượng, nhìn ánh mắt Vân Ngạo Tuyết dần dần lạnh nhạt , hắn muốn giải thích chút gì đó, nhưng Vân Ngạo Tuyết lại căn bản không cho hắn cơ hội này, thần sắc xa cách ngón tay chỉ về phía trước, “Vương gia, bắt đầu rồi.”

Vừa đúng lúc này ở bên tai vang lên tiếng vang, đại sảnh vừa rồi còn ồn ào náo động đại tức khắc an tĩnh lại, ngay sau đó từ trêи đài đi xuống một chưởng quầy ăn mặc già dặn thành thục , hai mắt cười đến híp lại thành một được.

Cũng không biết có phải ảo giác của Vân Ngạo Tuyết hay không , nàng tổng cảm thấy đôi mắt của chưởng quầy dừng lại trêи người mình một lúc sau mới xê dịch, giống như là quen biết mình.

Loại ánh mắt không chút nào che dấu băn khoăn khiến nàng nháy mắt đánh lên cảnh giác.

Chờ đến lúc nàng muốn xác nhận lại lần nữa, tầm mắt chưởng quầy lại như chưa từng nhìn qua hướng bọn họ bên này một lần.

“Các vị khách quan, hôm nay các vị xem như tới đúng địa phương, hiện tại vì quý vị triển lãm thảo dược này, đó là thần dược trăm năm khó gặp —— Phượng Huyết thảo!”