Vân Ngạo Tuyết từ trong sơn động ra tới, cũng chẳng có tâm tình quan tâm cảnh đẹp đầu mùa. Nàng thấy cách đó không xa thế nhưng có một con ngựa bị buộc lại, vui vẻ cực kì. Nàng đang lo không biết rời núi thế nào, không nghĩ lại chẳng tốn chút công phu.
Nàng hôm qua theo con sông trôi dạt xuống dươi. Nếu muốn trở về, hẳn là phải đi ngược lại. Con ngựa này thế mà lớn lên béo tốt, lông tóc bóng mượt, toàn thân màu đen, phần đâù có một túm bạch mao, nhìn là biết không phải vật phàm. Vân Ngạo Tuyết am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, bất quá không so được với ngựa được cổ nhân thuần phục. Vì nàng cưỡi ngựa trong trại nuôi ngựa, cưỡi ngựa thực sự không tính là tinh thông. Con ngựa này vưà nhìn là biết chỉ nhận chủ, vạn nhất không cẩn thận, ăn phải một nhát vó ngựa, nàng thực sự đúng là phải phế đi.
Chính là kì quái, này khoảng cách hai trượng, ngựa này cũng chỉ hí lên một tiếng, làm Vân Ngạo Tuyết sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Thiếu chút nữaquay đầu liền chạy. Kết quả nó kêu một tiếng sau đó liền không có phản ứng, lại cúi đầu tìm cỏ ăn. Nàng đưa tay sờ sờ nó, thế nhưng cũng không có phản kháng.
Thực kì quái.
Thử lại vài lần, nàng đến gần hơn, đưa tay vuốt ve lưng ngựa. Lại không ngờ con ngựa này còn dụi dụi vào người nàng. Vân Ngạo Tuyết cả kinh, đây, đây là đang làm nũng với nàng sao? Sau lại nghĩ, có lẽ nàng mặc áo ngoài của nam nhân kia, con ngựa này nhận thấy vị của chủ nhân nó.
Hihi, thật không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi!
Lại nầy nữa xác định con ngựa sẽ không phản ứng, Vân Ngạo Tuyết lúc này mới bỏ dây cương, lưu loát xoay người lên ngựa. Hắc mã cất vó hí một tiếng rồi liền như mũi tên rời cung, phi nhanh mà ra. Nàng đoán không sai, đi ngược về đúng là chính xác.bất quá, trước tiên nàng phải đi trước một chuyến chợ.
Vân Ngạo Tuyết đi tìm một cái phường ngựa, bán con ngựa lấy 50 lượng, rồi lại nhanh chóng tìm một cửa hàng mua một thân y phục, lại tìm khách điếm tắm rửa một phen., Lại ăn no nê một chầu, lúc này mới thuê một cỗ kiệu chuẩn bị trở về.
Vì để ngừa bất chắc, nàng ra cửa còn ném quần áo đã thay cho tên khất cái. Thật tình mà nói, thời điểm nàng bán hắc mã còn thực luyến tiếc. Một con ngựa phi nhanh lại thông minh có nhân tính, nhưng không còn biện pháp khác, vạn nhất kẻ nam nhân kia tỉnh lại, phát hiện không thấy hắc mã, khẳng định sẽ đi tìm. Mà nàng một nữ tử, cưỡi ngựa không tiện. Bán đi là sáng suốt nhất.
Dù sao hai người cũng không có cơ hội gặp lại, đem dấu vết xoá sạch sẽ càng tốt.