Thần Y Độc Phi

Chương 104: Thất điện hạ Huyền Thiên Hoa



Phượng Vũ Hành bắt đầu thấy nhức đầu. Thất điện hạ là cái quỷ gì?

Nhìn nha đầu kia trước mặt, trong đầu nàng sắp xếp lại một chút tin tức cổ đại, nếu là ở trong cung, đây là cung nữ à? Chả trách quy củ thực hiện cao hơn so với hạ nhân trong Phượng phủ không ít.

Tiểu cung nữ như hiểu suy nghĩ trong lòng Phượng Vũ Hành, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười chuyên nghiệp, phổ cập cho nàng kiến thức hoàng thất: “Thân mẫu của thất điện hạ là Chiêu phi, đáng tiếc, khi điện hạ ra đời đã bị chứng băng huyết nên qua đời. Vân phi nương nương liền ôm thất điện hạ vào Nguyệt Hàn cung nuôi dưỡng, mãi cho đến khi thất điện hạ trưởng thành mới tự lập phủ.”

Nàng gật đầu, đã hiểu, nói như thế, thất điện hạ và Huyền Thiên Minh đều là đứa trẻ của Vân phi, chẳng qua một là ân sinh, một là ân dưỡng.

“Ta được đưa vào trong cung khi nào?” Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, trời đã bắt đầu tối. “Một người cùng ta tiến cung thì sao?” Nàng nhớ đến Hoàng Tuyền, lại nghĩ mình vào cung không biết Huyền Thiên Minh có biết hay không, vội hỏi lại ngay: “Ngự vương điện hạ đâu?”

Tiểu cung nữ kiên nhẫn giải đáp cho nàng: “Cô nương tiến cung buổi trưa, thất điện hạ đưa về còn có Hoàng Tuyền cô nương và một xa phu. Ngự vương điện hạ cũng đến thăm cô nương, nói với nô tỳ chờ cô nương tỉnh thì báo cho ngài, chuyện bên ngoài hắn đã xử lý tốt, xin cô nương an tâm nghỉ ngơi.”

Phượng Vũ Hành yên lòng, nếu Huyền Thiên Minh nói đã xử lý, vậy nhất định có thể xử lý thỏa đáng, dù sao. nàng không muốn lúc trở lại phủ còn đối mặt với mấy người thay nhau thẩm vấn. Quan niệm của người cổ đại đúng là như đòi mạng, nếu đặt ở thế kỷ XXI, đi chơi đến nửa đêm mới về nhà cũng chưa tính là gì.

Khi nói chuyện, lại có tiểu cung nữ nhẹ bước đến, trong tay nâng một đôi giày, hành lễ với nàng, để đôi giày xuống rồi nói: “Mời cô nương đổi giày rồi đến Nguyệt đài, Vân phi nương nương cho mời”, rồi lui xuống.

“Cô nương thử xem có vừa chân không." Tiểu cung nữ giúp Phượng Vũ Hành đi giày, “Chân trái là mới làm, thất điện hạ phân phó lúc làm không cần dùng nguyên liệu mới, như vậy sẽ không có vẻ quá đột ngột.”

Phượng Vũ Hành thầm nghĩ thất điện hạ kia đúng là cẩn thận, giày mới làm đi vào rất vừa, hoa văn trên mặt nếu không cẩn thận phân biệt, còn đúng là nhìn không ra thật giả. Chỉ trong một buổi chiều thợ có thể làm ra như: vậy, thật sự rất khó.

“Vừa chân." Nàng đứng lên chủ động cầm y phục đã được xức hương liệu muốn tẩy rửa, “Giúp ta chuẩn bị nước rửa mặt chải đầu một chút, ta thay đồ rồi chúng ta nhanh chóng đi gặp Vân phi nương nương. Đúng rồi, gọi Hoàng Tuyền tới."

Tiểu cung nữ gật đầu đồng ý, hành lễ rồi rời đi. 

Trong chốc lát Hoàng Tuyền đã chạy vào, thấy Phượng Vũ Hành đang mặc y phục nhanh chóng đến giúp."Tiểu thư thật sự đã dọa chết nô tỳ.” Cho tới giờ trong lòng Hoàng Tuyền còn sợ hãi, “Ngài không biết bơi còn nhảy xuống sông!”

Phượng Vũ Hành trợn mắt, “Không nhảy xuống sông thì chờ tên độc bắn chết?” Nói đến tên độc, tỉnh quang trong mắt chợt lóe.

Rốt cuộc là ai muốn đưa nàng vào chỗ chết vậy?

“Đúng rồi.” Nàng nhỏ giọng hỏi Hoàng Tuyền: “Thất điện hạ là chuyện gì? Vì sao hắn có thể cứu chúng ta?”

Hoàng Tuyền võ vỗ ngực, “Nói cũng khéo, mấy tháng trước thất điện hạ phải ra tỉnh ngoài, hôm nay vừa mới hồi kinh, lúc đi là đi đường thủy. Chúng ta chạy trốn tới bờ sông căn bản không chú ý trên sông còn có một con thuyền, cũng may gặp được thất hoàng tử, bằng không hôm nay... chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng." Hoàng Tuyền nói xong, cúi đầu, âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ.

Nàng do chủ tử phái tới bảo vệ Phượng Vũ Hành, nhưng Phượng Vũ Hành bị người ép nhảy sông dưới mí mắt nàng, việc nàng nếu chủ tử truy cứu, nàng khó thoát tội chết.

Phượng Vũ Hành biết tâm tư nàng, vỗ nhẹ vai của nàng, nói: “Không sao, không trách ngươi, bên điện hạ ta sẽ nói với hẳn, ngươi đừng để trong lòng.” 

Âm thanh của Hoàng Tuyền có chút nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Đa tạ tiểu thư.”

Phượng Vũ Hành thu thập xong, thì được tiểu cung nữ dẫn đi, dẫn theo Hoàng Tuyền đến Nguyệt đài gặp Vân phi.

Chỉ là vừa mới ra khỏi cửa tẩm điện, thì nghe được. một khúc đàn tựa như âm trời tao nhã, du dương trong suốt, thanh dật vô câu.

Mặc dù Phượng Vũ Hành không hiểu nhạc lý, nhưng cũng có thể phân biệt được là tốt hay xấu, tiếng đàn này lọt vào tai nhè nhẹ đi vào lòng người, chỉ sợ dùng thêm một phần công lực thì sẽ làm người say mê trong đó.

Hiển nhiên Hoàng Tuyền không xa lạ tiếng đàn như vậy, thầm nói: “Là thất điện hạ.”

Nàng giật mình, từ âm thanh tìm kiếm, quả nhiên, trong viện, dưới tán cây hòe già, một nam tử ngồi khoanh chân đánh đàn, áo xanh tóc đen, không vấn không buộc, lại không có chút phóng túng nào, ngược lại đến là xuất trần thanh dật tao nhã.

Hình như thấy có người nhìn chăm chú, nam tử kia †ừ từ thu âm, ung dung để một khúc âm này kết thúc, sau đó để đàn sang một bên, đứng dậy, thản nhiên cười với Phượng Vũ Hành.

'Tướng mạo như tranh vẽ, tựa như những đóa sen trên nền của tẩm cung, làm an lòng tâm người, tĩnh lòng hồn phách. 

Phượng Vũ Hành dẫn Hoàng Tuyền quỳ gối hành lễ: “Bái kiến thất điện hạ, đa tạ điện hạ cứu mạng.”

Thất điện hạ Huyền Thiên Hoa, là con trai thứ bảy của hoàng đế Thiên Võ, cùng được Vân phi nuôi nấng, tính cách lại đối lập hoàn toàn với cửu điện hạ Huyền Thiên Minh.

Huyền Thiên Minh là tùy hứng làm bậy, ngạo thế cô lập, Huyền Thiên Hoa này thì thanh ninh nho nhã, là người hiền lành.

Hai người không phải huynh đệ ruột lại hơn hẳn huynh đệ ruột, Huyền Thiên Hoa sủng ái và dung túng Huyền Thiên Minh hoàn toàn không thua phụ hoàng và mẫu phi bọn hắn."Một cái nhấc tay, không cần đa lễ.” Huyền Thiên Hoa thản nhiên mở miệng, âm thanh như gió mát lại ấm áp. “Cửu đệ khó có tâm tư lấy vợ, ta cao hứng thay cho các ngươi.”