Thần Y Độc Phi

Chương 114: Là chính thê của thần



Lúc này Vong Xuyên cũng tiến đến bên cạnh Phượng Vũ Hành, hạ giọng nói cùng nàng: “Vũ Dương quận chúa là con vợ cả của Văn Tuyên vương phủ, khuê danh là Huyền Thiên Ca.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Văn Tuyên vương là đệ đệ ruột của đương kim Thánh thượng, cũng là vị huynh đệ còn sống duy nhất trên đời.”

Phượng Vũ Hành đã hiểu, chẳng trách lại có khí thế như vậy.

Kỳ thật Phượng Cẩn Nguyên đã chuẩn bị tâm lý trước, nếu sáng sớm Trầm thị nói ra danh hào mặt mũi Phượng phủ, đối phương lại không hề bận tâm mắng nàng như cũ, vậy chỉ có thể có hai trường hợp. Trường hợp thứ nhất, đối phương là người trong giang hồ, căn bản không hiểu Phượng phủ có ý nghĩa gì; trường hợp thứ hai, cũng chính là trường hợp Phượng Cẩn Nguyên không muốn thấy nhất: đối phương có phẩm giai cau hơn hắn.

Nghĩ rằng hắn thân là tả tướng đương triều, là đại quan nhất phẩm, có thể nói cả văn võ bá quan trong triều không có ai được hắn để vào mắt.

Nhưng lại có một trường hợp tồn tại cực kỳ đặc biệt: Hoàng thân.

Mà gần đây ngày nào hắn cũng chọc phải hoàng thân.

Không phải chứ, lại nữa rồi.

“À, Phượng bá bá, rốt cuộc ngài cũng chịu lộ diện.” 

Vũ Dương quận chúa trên xe ngựa cũng có phần không muốn gặp Phượng Cẩn Nguyên, “Bản quận chúa còn tưởng ngài vẫn trốn trong xe ngựa, mặc phu nhân của ngài mắng mẫu phi ta.”

Phượng Cẩn Nguyên vừa nghe, đâu cũng lớn dần, ý của Vũ Dương quận chúa là, Văn Tuyên vương phi cũng ngồi trong xe ngựa?

Hắn nhanh chóng dìu lão thái thái cùng tiến lên, thi lễ với Vũ Dương quận chúa: “Không biết lúc này quận chúa..."

“Được rồi, đừng làm mấy thứ lễ nghi vô dụng đó.” Hắn chưa nói xong đã bị Vũ Dương quận chúa ngắt lời, “Mẫu phi ta nói quan lại không phù hợp với mấy nghi thức này, vậy ta hỏi ngươi, con heo này dựa vào đâu mà giơ chân mắng chúng ta? Thấy bản quận chúa dễ bắt nạt hay là thấy mẫu phi ta dễ bắt nạt? Hoặc muốn khiêu chiến uy tín của phụ vương ta? Chúng ta vào hoàng cung đều có thể ngồi trong xe ngựa, bản quận chúa lớn như vậy, Hoàng bá bá còn không nỡ trách mắng, dựa vào. đâu mà ra ngoài cung bị một con heo bắt nạt?”

Nàng mở miệng ngậm miệng chỉ có một con heo, Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái nghe thấy, huyệt thái dương đều giật giật, nhưng lại không dám nói gì.

Chứ chưa nói người mở miệng mắng chửi trước là Trầm thị, hơn nữa mỗi lời mắng còn khó nghe hơn so với Vũ Dương quận chúa, cho dù là lỗi của Văn Tuyên vương phủ người ta, thần tử bọn họ chỉ là cánh tay nhỏ làm sao. dám véo đệ ruột trên đùi Hoàng thượng? Như vậy không phải bị làm căng sao!

Phượng Cẩn Nguyên không nói hai lời, quỳ xuống phía xe ngựa, thêm lão thái thái cũng quỳ xuống. Bọn họ. cùng quỳ, những người khác trong Phượng gia cũng không thể đứng, nhanh chóng quỳ theo. Chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên dẫn đầu nói: “Không biết là vương phi và quận chúa, thần Phượng Cẩn Nguyên thay Trầm thị bồi tội với vương phi, quận chúa, mong vương phi khoan thứ “Lão thái thái cũng nói theo: “Do lão phụ quản giáo không nghiêm, mong Vương phi thứ cho Phượng gia tội bất kính.”

Lúc lão thái thái nói lời này, âm thanh có chút run rẩy, hiện tại nàng bắt đầu hoài nghỉ tai tinh của Phượng gia không phải là Phượng Vũ Hành, mà là Trầm thị. Tựa như chuyện hôm nay, có liên quan gì đến người nhà Phượng Vũ Hành đâu? Trầm thị chính là một tai họa!

Người trong xe ngựa không nói lúc lâu.

Mà Trầm thị vốn ầm ï lại ủ rũ trông mong, nàng lại chọc phải một phi, tuy chỉ là vương phi, nhưng nàng làm phu nhân quan nhất phẩm nhiều năm thế này, cũng không phải không biết gì. Văn Tuyên vương là đệ đệ của đương kim Thánh thượng thì chưa nói, chỉ là hẳn sinh chín người con trai, không có nữ nhị, thì trong Văn Tuyên vương phủ lại có quận chúa là con vợ cả, dường như rất sủng ái, nghe nói đợi đến khi cập kê mười lăm tuổi sẽ phong làm công chúa.

Nhưng chỉ có một nhân vật như vậy, bị nàng mắng, lại còn mắng rất khó nghe như vậy. Thậm chí còn tệ hơn, ngồi trong xe ngựa còn có mẹ của người ta! Văn Tuyên vương phi!

Trầm thị cảm thấy mạng của mình không còn bao. lâu nữa.

“Trầm thị?” Rốt cuộc, từ trong xe ngựa có âm thanh truyền ra, vẫn trầm ổn cao quý như vậy, “Phượng tướng, Trầm thị này là thiếp của ngươi?”

Phượng Cẩn Nguyên chán ghét liếc Trâm thị, bất đắc. dĩ nói: “Là chính thê của thần.”

“Hả?” Văn Tuyên vương phi phát ra một tiếng nghi hoặc, “Chính thê của Phượng gia không phải là Diêu Thiên Nhu sao? Năm đó khi Diêu thái y gả nữ nhỉ vào Phượng phủ ngươi, ta còn tự mình tới cửa tặng nàng đồ trang sức. Vì sao vài năm không thấy chính thê của người đã thay người rồi?”

Trầm thị oán hận đến ngứa răng, nhiều năm như vậy, vì sao trong mắt người bên ngoài nàng vẫn là thê thiếp?

Phượng Cẩn Nguyên cũng có chút xấu hổ, cho tới nay chuyện ở hậu viện hắn không giải thích tốt ra bên ngoài. Cho dù Diêu gia thế nào, dù sao Hoàng thượng không hạ chỉ đến nữ nhi đã xuất giá, nhà bọn họ lại vội vàng đuổi người ta xuống đường, còn đưa đến đại sơn ba năm, trước mắt lời này nên nói thế nào?

“Hừ” Thấy hắn không nói hồi lâu, âm thanh từ xe ngựa truyền ra, “Thiên Nhu tốt như vậy mà ngươi không cần, lại nâng người như vậy ngồi lên vị trí chủ mẫu, xin hỏi Phượng tướng, trong nhà không thể trị, sao có thể trị quốc?”

Những lời này nói ra rất nặng nề, Phượng Cẩn Nguyên cũng nhíu mày, giận tái mặt trả lời: “Thần chỉ là văn nhân, đối với chuyện ở hậu viện đúng là không quá để ý, thỉnh vương phi thứ lỗi. Nhưng việc trong triều, thần luôn luôn nghiêm túc.”