Thần Y Độc Phi

Chương 119: Sợ là có người đến đây



Phượng Vũ Hành nhớ đến bệnh của Tưởng Dung, xoay người đưa tay vào trong tay áo, từ không gian lấy ra một gói thuốc hạ sốt, để Hoàng Tuyền đưa qua cho. 'Tưởng Dung.Chờ đến tối là một quá trình dài, rốt cuộc đã đến đêm, hai người Phượng Vũ Hành và Hoàng Tuyền đi đến sau núi.

Còn có thể loáng thoáng nghe thấy những cao tăng chưa ngủ đang gõ mõ trong chùa, vốn là thánh địa yên tĩnh tốt lành, đúng là làm con người ta thấy vọng đau khổ. 

Phượng Vũ Hành chưa bao giờ sợ người phiền phức, cũng đã sớm chuẩn bị tốt khi đối phương xuống tay với người bên nàng, nàng cũng sẽ không tự trách mình không quản lý tốt Tử Duệ, chỉ từ những giáo huấn, sai lầm tổng kết thành kinh nghiệm, lần sau có nguy hiểm còn có thể có nhiều phương án đối phó hơn.

Ánh trăng bạc rực rỡ, chỉ chít những vì sao trên trời, bầu trời đêm vốn đang đẹp lại bị hai người di chuyển sau đỉnh núi chớp mắt như trăng lặn sao rơi.

Bốn phương tám hướng xuất hiện một đám hắc y nhân che mặt bao vây lấy Phượng Vũ Hành và Hoàng Tuyền, đao kiếm trong tay phát ra một ánh sáng lạnh lẽo, làm người không thể nhìn thẳng.

Phượng Vũ Hành không biết những người này có phải cùng là những người bên bờ sông hay không, chỉ cảm thán mình gần đây thường xuyên đối diện với đao quang kiếm ảnh, đúng là họa vô đơn chí (1).

(1) Họa vô dơn chí: Họa đến dồn dập.

Hoàng Tuyền và nàng vẫn lưng tựa lưng phân thành hai bên như trước, một người cầm đầu ép hai bên Tử Duệ, đứng đối diện với Phượng Vũ Hành.

Nàng thấy hai mắt đứa trẻ kia vẫn nhắm mê man, nên biết nhất định là bị người cho dùng thuốc mê, mi tâm không khỏi nhíu lại.

“Phượng nhị tiểu thư” Rốt cuộc lúc này đối phương như bọn cướp thực thụ, một thanh đao đặt trên cổ Phượng Tử Duệ, bắt đầu đàm phán với Phượng Vũ Hành, “Dùng mạng của ngươi đổi mạng cho đứa trẻ này, Phượng nhị tiểu thư cảm thấy có lời không?”

“Quả nhiên là nhằm vào ta.” Nàng nhếch môi khinh thường, “Nếu biết ta là nhị tiểu thư của tướng phủ, sao. các hạ còn dám lớn mật làm chuyện này, không sợ Phượng gia trả thù sao?”

“Ha ha ha ha!” Người nọ như nghe phải một câu chuyện cười, cười lớn, “Hừ! Phượng gia muốn trả thù cũng phải có bản lĩnh. Huống chỉ, Phượng nhị tiểu thư còn sống thì có gì tốt đẹp, nếu ngươi đã chết, ngươi cảm thấy phụ thân của ngươi là bi phẫn báo thù cho ngươi, hay là ngầm cao hứng?”

Lời này nói ra không phải giả, Phượng Vũ Hành không thể phản bác, nhưng nàng vẫn cười như cũ, câu nệ nhắc nhở đối phương: “Phượng gia có thể cười trộm, nhưng các hạ cũng đừng quên, sau lưng ta còn có một Ngự vương phủ!”

Lời kia vừa thốt, Phượng Vũ Hành không chờ lâu, quát một tiếng vào không trung: “Ban Tẩu! Cứu người!”

Chỉ thấy trong không trung, không biết từ chỗ nào. hiện ra một bóng dáng quỷ mị, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt kẻ cầm đầu bắt cóc. Kẻ bắt cóc trước đó còn kiêu ngạo đàm phán điều kiện chớp mắt đã bị mất đầu, mà Phượng Tử Duệ đã rơi vào trong tay quỷ ảnh kia, lại nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã biến mất.

Đám người bịt mặt còn chưa phản ứng lại, sửng sốt một chút, lúc này mới có người hô lớn: “Giết!”

Lập tức, gần hai mươi hắc y nhân ra sức tiến lên về phía Phượng Vũ Hành và Hoàng Tuyền.

Lúc này và lần trước khác nhau, lần trước là đánh lén, các nàng không có phòng bị, hơn nữa bên người không có Ban Tẩy, nhân số nhiều hơn hiện tại. Hơn nữa đối phương còn mang theo độc tiễn, khó lòng phòng bị.

Nhưng bây giờ không giống vậy, Phượng Vũ Hành đã chuẩn bị hết, chẳng những cho mình và Hoàng Tuyền ăn một loại thuốc có thể giải trăm độc do chính nàng chế tạo ra, thậm chí nàng còn cầm súng gây tê trong tay.

Huống chỉ, hiện tại cạnh nàng có Ban Tẩu. Ám vệ như cái bóng của nàng, vô hình không tiếng động, lại vĩnh viễn ở một nơi bí mật nào đó bảo hộ nàng.

Ba người và hai mươi người, đánh cũng không cần cố hết sức. Phượng Vũ Hành beiets Tử Duệ đã được Ban 'Tẩu đem đến nơi an toàn, cảm thấy không còn bận tâm gì, sau khi dùng súng gây tê bắn vào một người, dứt khoát đoạt đao của người nọ.

Đáng tiếc, nàng căn bản không biết đao pháp, đến cả Ban Tẩu cũng nhíu mày. Hoàng Tuyền kéo nàng về phía sau: “Tiểu thư, ngươi ném đao đi.”

Nàng cũng hiểu mình dùng đao quá khó khăn, vì thế vứt đao đi, nàng vẫn có thói quen dùng súng gây tê.

Vài người bị hạ xuống, hắc y nhân bị đánh không còn  lại bao nhiêu người. Đối phương thấy mình không địch lại, sờ tay vào ngực không biết sẽ lấy cái gì.

Ban Tẩu và Hoàng Tuyền hiển nhiên có kinh nghiệm ở phương diện này, Hoàng Tuyền vừa thấy động tác của đối phương lập tức nói: “Không thể để bọn họ phóng ám khít”

Mà Ban Tẩu, lúc Hoàng Tuyền nói đồng thời lại quỷ mị nhẹ nhàng đi qua, giải quyết hơn phân nửa, mà ngoài ra còn ba người, còn lại là bị Phượng Vũ Hành dùng súng gây tê bắn trúng.

Không lâu sau, đám người bịt mặt này đã được giải quyết. Phượng Vũ Hành vốn muốn kiểm tra trên người bọn họ một chút xem có phát hiện gì mới không, kết quả lại phát hiện hai người Ban Tẩu và Hoàng Tuyền đứng tại chỗ chằm chằm nhìn nàng.

“A...” Nàng cúi đầu nhìn mình, “Có gì không đúng sau?”

Hoàng Tuyền lau mồ hôi một lúc, “Tiểu thư ngươi sử dụng ám khí gì mà lợi hại như vậy?”

Ban Tẩu không nói lời nào, cũng nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hành, chờ nàng trả lời.

Phượng Vũ Hành không nói một hồi, thấy hai người không muốn bỏ qua, đành phải đáp: “Chỉ là một loại châm tẩm ma phí tán.” Sau đó chỉ vào người nói với Ban Tẩu: “Bị ta bắn trúng nhưng vẫn chưa chết đâu, chỉ là mê man thôi, ngươi muốn giết không?” 

Ban Tẩu không nói hai lời, thi triển thân pháp dạo một vòng, cũng không biết hắn ra tay thế nào, tóm lại đến khi hắn dừng chân rồi nói với các nàng: “Hiện tại không có ai sống.”

Phượng Vũ Hành bất đắc dĩ: “Hản là phải để lại một người để nghiêm hình bức cung.”

Ban Tẩu lắc đầu, “Người của Diêm Vương điện, trên người của bọn họ có dấu hiệu.” Nói xong, cũng không biết hắn đi từ đâu bế Phượng Tử Duệ về.

Phượng Vũ Hành nhận lấy đứa trẻ, chợt nghe từ hướng các nàng đến có tiếng người truyền đến, còn có thể nhìn thấy ánh lửa thấp thoáng.

Hoàng Tuyền sửng sốt, “Sợ là có người đến đây.”