Thần Y Độc Phi

Chương 126: Đến cuối giờ dần mới đi



Vấn đề này Huyền Thiên Minh hỏi Phượng Vũ Hành.

Nàng học với ai? Nàng học với các sĩ quan quân đội trong lục quân.

Nhưng lời này có thể nói sao? Dĩ nhiên là không thể.

“Cái đó...” Nàng kiếm cành cây trên mặt đất vẽ linh tinh, “Để ta suy nghĩ đã.”

“Phượng Vũ Hành bản lĩnh của ngươi đúng là lớn, lá gan cũng không nhỏ nhỉ?”

“... Học cùng với một vị cao nhân lánh đời trên núi Đại Sơn, phải, chính là vị kỳ nhân Ba Tư cho ta những thứ thuốc kỳ lạ và các dụng cụ y học.” Nàng tìm được lý do, “Ngươi cũng biết, những vị kỳ nhân đó đều rất kỳ lạ.”

Điểm này giống với ý nghĩ của Huyền Thiên Minh, hơn nữa, cho dù hắn muốn phản bác cũng không thể phản bác được.

Từ ngày hăn hồi kinh đã phái Bạch Trạch điều tra nha đầu này, kết quả chỉ là những sự kiện trước đó ba năm từ lúc nàng sinh cho đến lúc chín tuổi, sau ba năm không có gì.

Nàng sống ở trong một cái thôn nhỏ phía tây bắc Đại Sơn, mỗi ngày vào núi hái thuốc, gặp được ai, có chuyện gì, không ai biết. 

Huyền Thiên Minh bỗng có chút hối hận, theo bản năng mở miệng: “Kỳ thật lúc ngươi ở tây bắc, ta cũng đang ở đó đánh giặc. Nếu ta có thể đi vào trong núi kia sớm hơn một chút, có phải đã có thể sớm thấy ngươi hay không?”

Phượng Vũ Hành lắc đầu, “Cũng chỉ có ngày đó, ngươi mới có khả năng nhìn thấy ta, đây là số mệnh.”

Hắn tự động lý giải ý nghĩ của nàng “Đây là do vận mệnh an bài”, lại không biết ý của nàng là: Cho dù ngươi nhìn thấy ta sớm một ngày, thì đó cũng không phải là ta.

“Đúng rồi.” Hắn nhớ tới chuyện chính, “Cố chủ sau lưng đám sát thủ ở Diêm Vương điện đã tra ra được, là tam lão gia của Trầm gia Trầm Vạn Lương. Đại tiểu thư Phượng gia và Trầm Vạn Lương thường xuyên tiếp xúc, nàng chắc là biết một loạt kế hoạch này, cũng tiếp ứng cho Trầm Vạn Lương.”

Phượng Vũ Hành gật đầu, “Ta cũng đã nghĩ tới, Tôn ma ma bên người mẫu thân ta có vấn đề, ta để Ban Tẩu đi thăm dò suốt đêm, điều tra được cháu gái duy nhất của Tôn ma ma là tiểu thiếp phòng thứ chín của Trầm Vạn Lương.”

“Ngươi phải cẩn thận mọi chuyện.” Hắn không cho rằng người Phượng gia có thể để ý đến chuyện của Phượng Vũ Hành, nhưng nếu người bên nàng xuống tay, là gần gũi sẽ không kịp phòng. “Đêm nay ta không đi, ở cạnh ngươi, cho đến ngày mai ngươi trở về kinh thành.”

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn con ngươi thâm thúy dưới mặt nạ của hắn, ngồi trên đỉnh núi, giống lúc trước ở tây bắc Đại Sơn, nàng và hắn chờ Bạch Trạch đưa lão đại phu kia rời núi, hai người cũng ngồi dưới đất. Chỉ là khi đó hắn bị thương nặng, mà nàng, đối với thế giới này tràn ngập lạ lẫm và tò mò.

“Thật ra ta thích ở Đại Sơn phía tây bắc.” Nàng nói với hắn: “So với kinh thành, ta càng thích cuộc sống đơn giản trong sơn thôn. Ngươi là người ta gặp đầu tiên, ý nghĩa khác nhau.“Hắn vẫn không hiểu rõ lời nàng nói, nhưng thấy trong mắt nàng có sự cố chấp.

“Có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi về." Đây là coi như hứa hẹn. “Đi thôi.” Hắn thấy nàng vươn tay, “Gió mát, về phòng ngủ.”

Lại vận khinh công giống như lúc lên núi, một mạch đưa nàng trở về, Vong Xuyên vẫn chờ ở cửa, thấy Huyền Thiên Minh ôm Phượng Vũ Hành trở về, nhanh chóng mở cửa, sau khi thấy hai người vào nha, lúc này mới lại đóng cửa, tiếp tục canh giữ bên ngoài.

Phượng Vũ Hành đi xuống, nhìn hắn hỏi: “Ngươi nói ngươi không đi, vậy ngươi đang ở đâu?” Nhìn lại gian phòng này, lại nói: “Nếu không ta để Vong Xuyên tìm một nhuyễn ỷ đến, ngươi chịu được không?”

Huyền Thiên Minh bật cười, “Nha đầu ngốc, ngươi không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ngươi?”

Nàng gật đầu, “Biết, nhưng sớm muộn gì ta cũng gả cho ngươi, huống chỉ có ai sẽ biết đêm nay ngươi tới? Ta để ngươi ngủ ở nhuyễn ỷ, trong lòng ngươi biết là được.”

Tay Huyền Thiên Minh vuốt tóc nàng, “Nhanh chóng đi rửa mặt rồi ngủ đi, ngươi an tâm mà ngủ, ta ở ngay bên cạnh ngươi.”

Phượng Vũ Hành ngoan ngoãn rửa mặt đi ngủ, lúc lên giường còn không quên nhắc nhở hắn: “Nếu ngươi không đi, vậy thì đuổi muỗi cho ta đi.”

Huyền Thiên Minh không nói gì. Có cảm giác này, Phượng Vũ Hành ngủ rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, cũng bị tiếng heo kêu lên đánh thức.

Khi mở mắt ra, Huyền Thiên Minh đã sớm không còn, nàng không biết người nọ đi khi nào, rõ ràng là ngồi xe lăn, lại vẫn có thể hành động tự nhiên không tiếng động như cũ, Phượng Vũ Hành tự nhận không làm được việc này.

“Buông ra! Buông ra!” Con heo gào lên liên tiếp, nàng nghe ra là Trầm thị, không khỏi đau đầu, gọi một tiếng: “Vong Xuyên!”

Vong Xuyên đã dậy sớm canh ngoài cửa, lập tức đẩy cửa đi vào, “Tiểu thư đã tỉnh!”

“Ừ” Phượng Vũ Hành dụi mắt, nhìn ra bên ngoài, trời còn chưa sáng hẳn. “Mới sáng sớm, Trầm thị kêu cái quái gì thế?” 

“Kêu trong một lát rồi, nghe thấy nàng kêu linh tinh cái gì mà phải về nhà, không ở lại chỗ này, nô tỳ vẫn chưa đi qua xem.” Vong Xuyên vừa đáp, vừa giúp nàng dọn giường, “Nước rửa mặt đã chuẩn bị tốt, tiểu thư rửa mặt trước đi.”