Đối với sự thất lễ của Định An vương, Phượng Cẩn Nguyên cũng rất mất hứng, đứng dậy nhắc nhở: “Xin vương gia thận trọng.”
Định An vương nhanh chóng lui lại mấy bước, hình Phượng Vũ Hành nói: “Phượng nhị tiểu thư xin dừng bước, bổn vương đúng là có việc muốn giúp đỡ, còn mời Phượng nhị tiểu thư ra tay hỗ trợ.”
“Ta chỉ là một thứ nữ nhỏ, có thế giúp vương gia cái gì?”
“Việc này...” Định An vương có chút khó xử, chuyện của Thanh Nhạc nói ra rất khó nghe, huống chỉ Phượng Vũ Hành được coi là người chịu tổn thất, ngay cả chính Định An vương cũng cảm thấy không thể nói nổi. Nhưng dù sao đó cũng là con gái của hắn, tuy tức giận, dù sao cũng phải tìm đường cho con gái. “Xin Phượng nhị tiểu thư nói tốt trước mặt Thuần vương điện hạ vài câu, để điện hạ đừng đem chuyện ngày ấy... báo cáo với Hoàng thượng.” Định An vương cảm thấy gương mặt già nua của mình đều bị Thanh Nhạc làm mất mặt hết.
Phượng Vũ Hành còn cố tình hỏi thêm: “Chuyện ngày ấy? Ngày ấy thế nào? Là chuyện gì?”
Định An vương hơi bực mình, “Chính là ngày thọ yến của vương phi... chuyện ở hậu đường.”
*À, chính là chuyện Thanh Nhạc quận chúa cùng tắm với một nam tử bị tất cả mọi người nhìn thấy.”
Phượng Vũ Hành nói một câu, Định An vương suýt nữa tức muốn rời đi, trong lòng nói ngươi rõ ràng đã biết, có cần phải nói trắng ra như vậy không?
“A Hành thật sự không rõ vương gia nghĩ như thế nào." Phượng Vũ Hành lạnh mặt, xoay người nói với Phượng Cẩn Nguyên: “Chắc phụ thân cũng đã hỏi thăm chuyện ngày ấy, lúc ấy Thanh Nhạc quận chúa nói trước mặt mọi người, nàng không cần gả cho nam tử nàng tắm ch ung kia, nàng phải gả cho hôn phu của con gái, cũng chính là Ngự vương điện hạ. Hôm nay Định An vương gia tự mình đến phủ, còn muốn để con gái đến trước mặt Thất điện hạ cầu tình, chẳng lẽ là đang ép con gái cho vị trí chính phi Ngự vương sao?”
“Không có!” Định An vương không cần đợi Phượng Cẩn Nguyên trả lời, nhanh chóng biểu đạt, “Nhị tiểu thư yên tâm, Thanh Nhạc bên kia bổn vương sẽ quản giáo nghiêm, tuyệt đối không đề cập đến hôn sự của nhị tiểu thư và Ngự vương.”
“Thật không?” Phượng Vũ Hành buồn bực nhìn Định An vương, “Vương gia ngày chắc chắn có thể giữ được Thanh Nhạc quận chúa? Vì sao năm kia vương gia còn bị Thanh Nhạc quận chúa giật dây quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng xin tứ hôn? Dân nữ biết ngài là vương gia, chúng ta phủ nhỏ cửa nhỏ dĩ nhiên không thể so với vương phủ, cho nên cha ta nhẫn nhịn. Nay Thanh Nhạc quận chúa còn luôn miệng la hét phải gả cho Ngự vương, phụ thân...” Nàng nói với Phượng Cẩn Nguyên: “Ngài là thừa tướng! Vì sao phải chịu tủi nhục này?”
Nàng đem tủi nhục của mình gieo lên người Phượng Cẩn Nguyên, mà Phượng Cẩn Nguyên thấy nàng nói vậy cũng hiểu rằng Định An vương phủ thật sự khinh người quá đáng, không nhịn được cũng chất vấn Định An vương: “Rốt cuộc vì sao vương gia lại gây khó xử cho. Phượng gia ta khắp nơi?"Định An vương có miệng không. thể biện minh, cơn tức vẫn luôn trấn áp trong lòng bỗng nổi lên, dưới cơn thịnh nộ chỉ vào thẳng Phượng Cẩn Nguyên... “Ngươi đừng có không biết tốt xấu! Ta đường đường là Định An vương, ngươi chỉ là một thừa tướng dưới phẩm gia của ta, có tư cách gì diễu võ dương oai trước mặt bổn vương?”
Phượng Cẩn Nguyên bật cười, “Vương gia, nếu bổn tướng nhớ không lầm, là vương gia chủ động tìm tới cửa, hơn nữa vương gia đừng quên, nơi này là Phượng phủ của ta! Người diễu võ dương oai là ngươi!”
“Ngươi...” Định An vương tức giận đạp mạnh, “Được! Được lắm! Phượng Cẩn Nguyên, ngươi đừng quá đắc ý. Hôm nay bổn vương đến phủ là cho ngươi mặt mũi, đừng tưởng rằng bổn vương không dám đến trước mặt Hoàng thượng cáo trạng ngươi!”
“Vậy mời vương gia đi cho! Chắc là Thất điện hạ đã giải thích rõ việc vui của Thanh Nhạc quận chúa với Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng cũng đang chờ gặp ngài, để tứ hôn cho Thanh Nhạc quận chúa.”
Phượng Vũ Hành cũng nở nụ cười, “Vương gia tức giận như vậy làm gì, quý phủ sắp có việc vui, phải vui vẻ mới đúng.”
Định An vương bị hai cha con kẻ xướng người hát nổi giận lôi đình, còn không chờ hẳn tiến lên một bước để phát tác, tiếng của gã sai vặt ngoài cửa vang lên, nói: “Lão gia! Có thị vệ của Định An vương phủ cầu kiến.”
“Hả chuyện gì?”
inh An vương sửng sốt, thuận miệng nói
Gã sai vặt đẩy cửa tiến vào, đi theo sau là thị vệ của Định An vương phủ. Thị vệ kia cũng không nhìn Phượng Cẩn Nguyên, vẻ mặt lo lắng nói với Định An vương: “Vương gia không tốt rồi, ngài mau về phủ xem đi! Vương phủ chúng ta lại bị cửu hoàng tử đốt cháy!”
“Cái gì?” Định An vương kinh hãi, Phượng Cẩn Nguyên cũng kinh hãi, Phượng Vũ Hành không nhịn được, bật cười hì hì. Định An vương thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Phượng Vũ Hành nói: “Ngươi cười cái gì?
Phượng Vũ Hành mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn: “Vương gia, ta ở nhà mình cười một cái, ngài nóng nảy làm gì?”
Phượng Cẩn Nguyên không muốn nhìn hai người này đấu võ mồm nữa, dứt khoát hạ lệnh đuổi khách: “Vương phủ có chuyện lớn như vậy, vương gia sao còn có tâm tình đấu võ mồm cùng con gái bổn tướng? nàng mới mười hai tuổi!" Ngươi là lớn đầu rồi lại cùng với tiểu nha đầu mười hai tuổi cãi nhau, ngươi cũng không ngại khó coi nhỉ.
Định An vương cũng phản ứng lại, vung tay áo, vội vàng rời đi.
Gã sai vặt ở Tùng viên đi theo hai người hộ tống rời phủ, trong thư phòng rốt cuộc chỉ còn hai cha con.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn đứa con gái thứ hai của hắn, không nhịn được hỏi: “Ngự vương điện hạ đốt cháy Định An vương phủ, trước đó con cũng biết?”