Thần Y Độc Phi

Chương 175: Đều nghe ta?



Hắn đã sớm nghe nói nha đầu kia mỗi ngày sớm hay muộn cũng đều chạy bộ, vốn đêm nay muốn tới thăm nàng, còn mang theo điểm tâm ngon, ai ngờ đã trễ thế này nàng vẫn ở trong hoa viên!

“Hơn nửa đêm không ngủ, nàng luyện tà công gì vậy?” Trong lòng hắn hơi tức giận, sau lưng Phượng Vũ Hành đánh “bốp” một cái.

Phượng Vũ Hành kêu “a” một chút, giãy nảy trong tay hắn, “Mất ngủ không được sao?” Nàng trừng mắt nhìn Huyền Thiên Minh, “Chàng đưa tới ám vệ kia xem thường chủ tử ta, ta không luyện nhiều cho hắn xem, thì đúng là bị hắn coi thường."Huyền Thiên Minh bật cười, “Nàng vốn sẽ không giống Ban Tẩu.”

“Chỉ là tạm thời thôi.” Phượng Vũ Hành chuyển động, “Kỹ thuật phải luyện nhiều, ta không am hiểu khinh công, dĩ nhiên sẽ không so được với hắn. Nhưng nếu luận cái khác, Ban Tẩu chưa chắc là đối thủ của ta.”

Huyền Thiên Minh rất hứng thú với “cái khác” này, hỏi nàng: “Nàng am hiểu gì?” Nghĩ một lúc, nói: “À, y thuật." Y thuật của Phượng Vũ Hành cao minh, điểm này hắn phải thừa nhận.

Ai ngờ nha đầu kia lại lắc đầu, “Không phải.” Nhưng rốt cuộc là cái gì thì không chịu nói: “Về sau từ từ chàng sẽ biết, lập tức biết đáp án sẽ không có ý nghĩa gì.” Nói xong, nghĩ đến tòa Định An vương phủ kia, không nhịn được hỏi: “Chàng hành động tàn nhẫn như vậy? Định An vương phủ bị chàng đốt không còn gì.”

Huyền Thiên Minh từ chối cho ý kiến: “Bởi các nàng bắt nạt vợ ta.”

“Ai là vợ chàng! Còn chưa qua cửa đâu!” Nàng sửa lại cho đúng, khóe miệng không tử chủ được mà cười. Nhanh chóng quay đi không để cho hắn thấy, miễn cho. người này quá đắc ý.

Nhưng biến hóa nhỏ này lại không thể qua nổi ánh mắt Huyền Thiên Minh, cảm thấy ngẩn ngơ một hồi, lại nhớ tới lúc ở tây bắc Đại Sơn, lần đầu hai người gặp nhau, nha đầu kia chính là vừa thấy đã nhìn hắn vụng trộm ch ảy nước miếng, tâm tư nhỏ cất giấu trong bộ dáng nhỏ nhắn, thông minh nghịch ngợm.

“Huyền Thiên Minh.” Phượng Vũ Hành quay đầu, thần thái trong mắt sáng lên, “Nếu buổi tối chàng rảnh, có thể lén đến đây dạy ta chơi với roi được không?” Nàng không tỉnh thông vũ khí lạnh, cũng chưa từng nghĩ sẽ học cái gì, lại chỉ cảm thấy Huyền Thiên Minh lúc. dùng roi đánh người có điểm đặc biết xuất sắc. “Chờ ta luyện tập tốt, lúc chàng đánh người thì mang theo ta, hai ta cùng nhau đánh, như thế nào?”

Đề nghị này Huyền Thiên Minh cảm thấy rất được, vì thế đưa tay cầm tay hướng dẫn Phượng Vũ Hành, lại kéo. xe lăn đến sau người nàng, tự tay làm mẫu, cũng nói với nàng: “Tiên pháp cơ bản nhất chủ yếu có triền, luân, tảo, phao, vân vân, sau khi luyện vững, là có thể luyện bộ võ. Hơn nữa là trợ thủ đắc lực có thể thay phiên sử dụng, lúc chơi đùa uy vũ sinh phong, cũng đến là hùng vĩ.”

Phượng Vũ Hành tỏ vẻ đồng ý: “Chẳng những khi chơi đùa uy phong, chủ yếu loại này dễ mang theo, tính ẩn ấp cũng mạnh, lực đả kích lại lớn, rất hữu dụng.”

Hản bất đắc dĩ hỏi nàng: “Nàng học xong là chuẩn bị lên chiến trường hay sao vậy?”

Phượng Vũ Hành đáp thật lòng còn thật lòng hơn: “Để ngừa vạn nhất.”

Được rồi! Hắn cảm thấy nha đầu kia đôi khi ý tưởng đúng là không sai, chỉ là... Tưởng tượng hơi xa, sự thật lại vô cùng thêm thảm...

“Ách... cứu mạng! Huyền Thiên Minh, mau! Mau giúp †a gỡ ra, ta không thở được!” Nha đầu kia vung roi lên, tự quấn lên cổ mình.

Hắn cười nàng: “Nếu không vứt nàng đi như hòn Sỏi."

Hai người trêu chọc đùa giốn nhau, cũng để cho. Phượng Vũ Hành thực hành đại khái tiên pháp. Huyền Thiên Minh đối với năng lực học tập của nàng rất tán thưởng, nha đầu kia không phải là có trí tuệ bình thường, nhớ ngày đó khi hẳn luyện roi, chiêu thức căn bản luyện ba ngày mới nhớ được đại khái, Phượng Vũ Hành lại có thể không cần đến một buổi tối lại đạt tới trình độ này, không thể không làm cho hắn cảm thán.

Hai người ước định mỗi đêm đều ở trong hoa viên luyện công, Huyền Thiên Minh nhìn trái nhìn phải, phát hiện tuy đã vào thu, nhưng trong vườn có không ít muỗi, không khỏi đề nghị: “Nếu không ta đón nàng đến luyện ở võ trường Ngự vương phủ?”

Phượng Vũ Hành lắc đầu: “Hẹn hò đều là nam tử tìm đến nữ tử, ta vội vàng đuổi tới thì tính sao.”

“Hả?” Hắn sửng sốt, “Hẹn hò?” Nha đầu chết tiện kia còn nghĩ chuyện hẹn hò này?

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, hơn nửa đêm ước hẹn, không phải hẹn hò thì là gì?

Vì thế, Huyền Thiên Minh cũng kéo môi nở nụ cười tà mị, “Được, ta đây sẽ đến tìm nàng.”

Cảm giác này, Phượng Vũ Hành dứt khoát ngủ luôn qua giờ luyện tập ngày hôm sau, định tỉnh ngủ thì đến chăm sóc lão thái thái.

Chờ nàng tỉnh lại thì đã là buổi trưa, không khỏi thầm oán Vong Xuyên: “Sao không gọi ta sớm?”

'Vong Xuyên bất đắc dĩ để đồ xuống: “Nô tỳ gọi rồi, không đánh thức được.”

Được rồi! Nàng xoa trán, giống như buổi sáng luôn nằm mơ, trong mơ đều là một câu kia của Huyền Thiên Minh “Được, ta đến tìm nàng”, nàng có thể tỉnh mới lạ.

“Tiểu thư dậy ăn cơm trưa đi.” Vong Xuyên giúp nàng dọn dẹp chăn đệm, ngày mai Thẩm thị sẽ hồi phủ, còn phải thu xếp bữa cơm đoàn viên nữa.

“Đúng nha.” Phượng Vũ Hành mới chợt nhớ còn có việc như vậy, “Đúng là phiền toái.” Nàng cảm thấy kỹ xảo. hại người của Phượng Trầm Ngư đúng là sửa cũ thành mới, không thể bớt việc được sao? Nếu không thì vẫn gọi sát thủ đến đánh nhau với nàng cũng được, cái việc nấu cơm này đúng là phiền toái.

Không còn biện pháp, nếu đã đáp ứng thì phải làm. Sau khi tự mình sắp xếp thỏa đáng, Phượng Vũ Hành dẫn theo Vong Xuyên vào đại trù phòng trong phủ nhìn một vòng. Vốn hạ nhân ở trù phòng là Thẩm thị luôn bày mưu đặt kế, đều đối xửa rất lạnh nhạt với Phượng Vũ Hành, nhưng từ khi đi ra từ Ngự vương phủ, địa vị của Phượng Vũ Hành trong lòng các hạ nhân ở đây không hề kém Trầm Ngư.

'Thấy Phượng Vũ Hành tự mình đến đây, hạ nhân đồng loạt đứng lại, người đầu tiên sau khi vấn an, rồi nói: “Hôm qua đã nghe nói nhị tiểu thư muốn tự mình đến thu xếp yến hội ngày mai, xin nhị tiểu thư yên tâm, đám nô tài nhất định phối hợp với nhị tiểu thư thu xếp bàn tiệc cho tốt.” 

“Đều nghe ta?” Phượng Vũ Hành nhếch lông mày.