Người đi vào Phượng Vũ Hoành chưa từng thấy, lại có vài phần quen mắt, nhưng vì đang giả nam trang nên 'Vong Xuyên nói nhỏ bên tai nàng: “Tam lão gia Thẩm gia, Thẩm Vạn Lương.”
Thảo nào!
Lúc này Phượng Vũ Hoành mới biết tại sao lại thấy quen, Thẩm Vạn Lương này và Phượng Tử Hạo có bộ dạng vài phần giống nhau, cùng mặt mày Thẩm thị cũng rất giống, nhưng không biết, hắn đến Bách Thảo đường làm gì.
Vương Lâm làm việc ở kinh thành nhiều năm, dĩ nhiên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra quần áo của Thẩm Vạn Lương không tầm thường nhất định là đồ của quý nhân, bình thường người như vậy tới cửa, chưởng quầy đều tự mình tiếp đón.
Vì thế nhanh chóng tiến lên, cúi người với Thẩm Vạn Lương, nói: “Vị lão gia này, ngài muốn chẩn bệnh hay bốc thuốc?”
Thẩm Vạn Lương cũng không dây dưa, nói thẳng ý đồ đến: “Nghe nói chỗ các ngươi có bán một loại viên thuốc có tác dụng kì diệu?”
“Đúng vậy! Tác dụng kì diệu thì không dám, nhưng so với các phương thuốc bình thường thì có hiệu quả nhanh hơn, hơn nữa dùng rất tiện, dễ dàng mang theo.” Vương Lâm trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa không khoe khoang khoác lác công hiệu của viên ¡ đem những ưu việt nói ra. Phượng Vũ Hoành âm thầm gật đầu, chỉ nói nhãn lực của mình chọn chưởng quầy coi như không sai.
'Thẩm Vạn Lương nhìn Vương Lâm một cái, Thẩm thị đã chiếm ba gian cửa tiệm của Diêu gia nhiều năm, trong cửa tiệm có mấy tiểu nhị hắn dĩ nhiên là biết, tuy nói không quan tâm bên này, nhưng cũng thường xuyên ngầm quan sát.
Dĩ nhiên hắn biết Vương Lâm này là do một tay Phượng Vũ Hoành đưa lên, nhưng là giãm đạp bả vai bà con Thẩm gia đi lên, cho nên không khỏi có sắc mặc không hoà nhã. Thét lớn một tiếng, mở miệng nói: “Lấy tất cả các viên thuốc trị ngoại thương và nội thương đến, ta mua hết.”
Vương Lâm suốt ngày ở trong cửa hàng, người nào chưa thấy qua, trước kia không ai lập tức nói muốn mua. hết thuốc, nhưng từ khi có thuốc viên và thuốc pha nước uống, thì ngày nào lại không có cường hào như vậy. Hắn cũng nghiêm túc, nhất quán: “Vị lão gia này, thật xin lỗi, thuốc viên và thuốc pha nước uống đều đã hết hơn mười ngày nay, nếu ngài muốn mua, chỉ có thể đợi đầu tháng sau lại đến. Hơn nữa cũng thể mua hết, sau khi ngồi ở chính đường cho đại phu chẩn bệnh, mới có thể ấn định lượng thuốc mua.”
Lông mày Thẩm Vạn Lương nhíu lại muốn phát tác, ngay lúc này, chỉ thấy sau rèm buồng tối của Bách Thảo. dược, một thiếu niên anh tuấn đi ra. Thiếu niên kia nhìn qua rất nhỏ tuổi, nhưng khi đối diện với ánh mắt, lại như: người trưởng thành nội liễm ổn trọng. Hắn không khỏi sửng sốt một chút, chợt nghe Vương Lâm chủ động giới thiệu cho hắn: “Đây là đại phu chẩn bệnh mới tới của Bách Thảo đường chúng ta, họ Nhạc, tên Vô Ưu.”
“Nhạc Vô Ưu?” Thẩm Vạn Lương lặp lại cái tên này một lần, lại läc đầu, “Ta không đến chẩn bệnh, chỉ mua thuốc, hơn nữa cần loại thuốc kì hiệu này của các ngươi.”
Vương Lâm lại nói với hắn: “Thật sự không còn.”
“Vậy ngươi nói chỗ thuốc này đến từ đâu, nói cho ta biết, ta tự đến lấy.
“Ôi!” Vương Lâm cười nói, “Tiểu nhân nói thật, sợ là ngài đến cũng tay không.” “Buồn cười!” Thẩm Vạn Lương hừ nhẹ một tiếng, “Ta cũng không tin, trên đời còn có thứ dùng tiền cũng không mua được?”
“Thật sự là có.” Vương Lâm nói: “Chủ nhân chúng ta nói, thuốc viên và thuốc pha nước uống mỗi tháng chỉ cung cấp số lượng nhất định, không mua được cũng chỉ có thể sử dụng phương thuốc bình thường. Ngài muốn chỗ dược này đến từ đâu, vậy chỉ có thể nói chuyện với chủ nhân chúng ta.
Nghe hắn nhắc tới chủ nhân, trong lòng Thẩm Vạn Lương nóng nảy một hồi, chủ nhân, chủ nhân không phải là Phượng Vũ Hoành sao! Để hẳn tìm Phượng Vũ Hoành lấy thuốc, thật sự là so với lên trời còn khó hơn.
“Vậy không có biện pháp nào sao?” Rốt cuộc là có việc cầu người, thái độ lúc này cũng dịu xuống, đúng là mang theo vài phần khẩn cầu nói với Vương Lâm: “Ngươi giúp ta nghĩ biện pháp đi.”
Lúc này, Phượng Vũ Hoành đang giả Nhạc Vô Ưu lên tiếng: “Cũng không phải là không có biện pháp, không bằng mời bị lão gia này miêu tả bệnh tình một phen, để tại hạ nghĩ biện pháp cho ngài."
Thấy Phượng Vũ Hoành mở miệng, Vương Lâm nhanh chóng lui qua chẩn bệnh, Phượng Vũ Hoành ngồi ở bên trong, hắn ngồi ở bên ngoài, chợt nghe Thẩm Vạn Lương nói với Phượng Vũ Hoành: “Ngoại thương của bệnh nhân không quan trọng, chủ yếu là nội thương, bị cao thủ giang hồ đánh thương tâm phế, nay dĩ nhiên không thể ngủ, rất thanh tỉnh, nhưng không thể hoạt động.”
Đương nhiên Phượng Vũ Hoành biết hắn nói ai, lúc này Thẩm gia đến xin thuốc, nhưng lại chỉ đích danh muốn thuốc viên của nàng, lại nghe hắn miêu tả chứng bệnh, không phải cho Thẩm thị thì còn có thể cho ai? Trong lòng không khỏi thầm mắng một câu “Không biết xấu hổ”.
Nhưng nàng tự nhận mở cửa tiệm chính là người làm ăn, có tiền tới cửa, lại là khách hàng lớn, có thể dùng tiền che đạo lý.
Vì thế nàng gật đầu, nói với Thẩm Vạn Lương: “Ta là đại phu chẩn bệnh mới tới, trước đó chưởng quầy đã để riêng lại một ít viên thuốc cho ta để dùng khẩn cấp, trong đó có mấy viên có thể trị nội thương, có thể chia ra bán một ít cho bị lão gia này, chẳng qua giá thành thì...”