Thần Y Độc Phi

Chương 190: Cái này không tính là gì



Khi Phấn Đại tiến vào, đi theo phía sau nàng là nha đầu đang bưng trong tay một cái khay, phía trên đặt một chén canh.

Chờ các nàng đến gần, Phượng Vũ Hoành hít hít cái mũi, một cỗ mùi xạ hương dày đặc xông vào mũi, còn có hỗn hợp mùi hoa hồng, độc tính làm người phải cứng lưỡi.

Nàng không khỏi liếc Phấn Đại một cái, nha đầu kia điên rồi sao?

Hiển nhiên Phấn Đại không nghĩ tới Phượng Vũ Hoành lại ở chỗ này, bước một nửa liền sửng sốt, nha đầu đi sau thiếu chút nữa đụng phải người nàng.

Phượng Vũ Hoành nở nụ cười: “Tứ muội muội sao. vậy? Ngươi dừng lại nhanh quá, bát canh phía sau có thể bị uổng phí tâm tư rồi.”

Phấn Đại cảm thấy trong lời nói của nàng có hàm ý khác, vốn hữu tâm lại run lên vài cái.

Chỉ là hương vị trong canh Phượng Vũ Hoành có thể đoán ra, còn Kim Trân thì không rõ là gì, còn cảm thấy vô cùng dễ ngửi, không khỏi hỏi Phấn Đại: “Tứ tiểu thư mang canh tới cho ta uống sao?” Nàng có chút thụ sủng nhược kinh: “Thiếp thân đa tạ tứ tiểu thư quan tâm.”

Trong lòng Phấn Đại mà biết hôm nay Phượng Vũ Hoành ở đây, khẳng định nàng sẽ không đem bát canh này ra ngoài, làm không tốt còn bị vạch trần. Không khỏi trừng mắt nhìn Kim Trân một cái, lại nói với Phượng Vũ  Hoành: “Không biết nhị tỷ tỷ ở đây, ta không có việc gì, chỉ là đến thăm qua, các ngươi cứ tán gẫu đi.”

Phấn Đại xoay người, quay người hơi vội, trực tiếp làm bát canh trong tay nha đầu phía sau đổ trên mặt đất.

Bốp!

Phấn Đại không thương tiếc đưa tay tát nha hoàn kia một bạt tai: “Phế vật, ngay cả bát canh cũng không cầm được.”

Tiểu nha đầu vừa khóc vừa dọn dẹp mảnh sứ, Kim Trân vừa nhìn trò khôi hài này, bỗng nhiên đem lực chú ý đến chỗ nước canh.

Phượng Vũ Hoành cười, “Tứ muội muội sao không cẩn thận như vậy, chẳng qua cho dù thế nào, tứ muội muội có thể có phần hiếu tâm này là chuyện tốt. Kim Trân di nương, ngươi cũng đừng quên khen nhiều tứ muội muội trước mặt phụ thân, nói với phụ thân tứ muội muội mang canh cho ngươi, chẳng qua lại bị nàng làm đổ”

Kim Trân gật đầu, “Nhị tiểu thư nói đúng, thiếp thân nhất định nói tốt về tứ tiểu thư, nhất định sẽ nói với lão gia.”

Phấn Đại tức giận, nhấc chân bước đi, nàng chịu không nổi nhất là cái giọng kỳ quái này của Phượng Vũ Hoành, nhưng cũng kỳ quái là cửu hoàng tử vô cùng tốt với nàng, thật là việc lạ. 

Phượng Vũ Hoành giao cho Kim Trân một ít việc cần chú ý, rồi đứng dậy rời đi. Kim Trân đuổi theo nàng hỏi: “Bát canh đó của tứ tiểu thư có phải là có vấn đề?”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, “Đúng là có vấn đề, trong canh bỏ một lượng lớn xạ hương và hoa hồng, lượng kia từ xa đều có thể ngửi thấy, có thể thấy được nàng đã không chờ kịp muốn thay thế Thẩm thị, sinh ra đã là một đứa trẻ chưa được đối xử công bằng.”

Kim Trân có chút lo lắng: “Lần này ít nhiều có nhị tiểu thư ở đây, bằng không chỉ sợ ta chạy trời không khỏi năng rồi!"

Phượng Vũ Hoành, nghĩ, cùng nàng nói: “Ta sẽ mau chóng nghĩ biện pháp an bài Mãn Hỉ đến đây, về sau chỗ viện Hàn thị sẽ ở trong nội tâm ngươi, các nàng đưa tới thứ này thứ kia vạn lần không được ăn. Những người khác đến thì không ngại, lão thái thái và phụ thân một lòng muốn có đứa trẻ, sẽ không hại ngươi, An thị vinh nhục không tranh, ngươi đừng lo.”

Kim Trân nhớ trong lòng, nói lời cảm tạ với Phượng Vũ Hoành.

'Trên đường về Đồng Sinh hiên, Phượng Vũ Hoành gặp được Mãn Hỉ. Nha đầu kia đứng ở một cái đường nhỏ lo lắng nhìn xung quanh, vừa thấy hai người Phượng Vũ Hoành đến, nhanh chóng mở miệng nhẹ kêu một tiếng: “Nhị tiểu thư! Vong Xuyên cô nương!”

Phượng Vũ Hoành theo âm thanh nhìn đến, thấy Mãn Hỉ gọi các nàng, liền mang theo Vong Xuyên đến bên kia.

Vừa thấy các nàng đến gần, Mãn Hỉ đi hai bước tiếp đón, sau đó quỳ trên đất dập đầu lạy ba cái với Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành bảo Vong Xuyên nâng người dậy, nàng nhìn móng tay của Mãn Hi, đã không cần sơn nữa, so với người thường cũng không khác lắm.

Nàng gật đầu, mở miệng trước nói với Mãn Hỉ: “Mẫu thân ngươi bên kia ta cũng đã định kỳ phái người mang thuốc qua, bệnh của nàng so với ngươi nặng hơn, phải kiên trì mấy tháng.”

Mãn Hỉ đã vô cùng cảm động, vươn tay cho nàng xem móng tay của mình: “Nhị tiểu thư thật sự là diệu thủ, móng tay này của nô tỳ đã vô cùng tốt rồi, cuối cùng đã bỏ đi tâm bệnh mấy năm, trong lòng nô tỳ rất cảm kích nhị tiểu thư, đa tạ đại ân của nhị tiểu thư” Lại hành lễ với Phượng Vũ Hoành, rồi mới nhìn bốn phía, nhỏ giọng đi vào vấn đề chính: “Kim Ngọc viện nay như một nơi bỏ đi, không có người tiến vào cũng không có người ra, Thẩm thị không thể ăn cơm, ngay cả miếng nước. cũng không uống. Nàng vẫn cố nhịn, suốt ngày trừng mắt không chịu tắt thở. Nhưng nô tỳ thấy, chỉ sợ nhịn không quá hai ngày.”

Trong lòng Phượng Vũ Hoành đã có tính toán, lại nói với Mãn Hỉ: “Từ khi Thẩm thị đi Phổ Độ am, ngươi cũng ăn không ít khổ cực, cái này ta sẽ nhớ kỹ.”

Mãn Hỉ nhanh chóng xua tay: “Cái này không tính là gì, nô tỳ vốn là nha hoàn của Thẩm thị, huống chi nếu không phải lúc trước nô tỳ chủ động yêu cầu ở lại trong am chiếu cố nàng, trước mắt cũng sẽ giống Ngọc La và Bảo Đường bị bán ra ngoài.”

Phượng Vũ Hoành hỏi nàng: “Ngươi và Kim Trân quan hệ thế nào?”

“Coi như tốt.” Mãn Hỉ nói với nàng: “Kim Trân lòng dạ cao ngạo, nhưng chúng ta có phân tình lớn lên từ nhỏ.”