Thần Y Độc Phi

Chương 198: Để phụ thân nàng tới nhặt xác



Mỗi đêm tin tức Huyền Thiên Minh đều đến Đồng Sinh hiên, chuyện này Diêu thị cũng biết, hắn chỉ tới dạy võ cho Phượng Vũ Hoành. Nàng vội vã đến tiền viện xem Phượng Vũ Hoành, cũng không quá khách khí nới với Huyền Thiên Mini lên hạ ở đây ngồi trước, thiếp thân dẫn Tử Duệ đến tiền viện.”

Huyền Thiên Minh dĩ nhiên biết tâm tử của nàng, liền an ủi một câu: “Phu nhân yên tâm, Hành Hành không sao.”

Diêu thị gật đầu, tiến lên bế Tử Duệ trên người Huyền Thiên Minh xuống.

Đứa trẻ kia luyến tiếc, giương tay nhỏ bé hướng về phía Huyền Thiên Minh, Huyền Thiên Minh nhéo mặt hắn: “Tùy mẫu thân ngươi thôi, ngày khác ca ca có thể lại đến thăm ngươi.”

“Vậy điện hạ ca ca phải giữ lời đấy.” Tiểu hài tử luôn dặn Huyền Thiên Minh nhất định phải đến thăm hắn, lúc này mới lưu luyến không rời cùng Diêu thị rời Đồng Sinh hiên.

Huyền Thiên Hoa nhìn một màn này, khóe môi vẫn mỉm cười, “Hoá ra khi Minh nhi đối tốt với một cô nương từ trong tâm, cũng sẽ làm người cảm thấy ấm áp.”

Huyền Thiên Minh nhếch lông mày: “Thật không?”

Huyền Thiên Hoa cười nhưng không nói.

Hoàng Tuyền dặn Thanh Linh cùng đi theo Diêu thị, bản thân ở lại cùng Huyền Thiên Minh nói chuyện: “Điện hạ, tứ tiểu thư Phượng gia đang đến chỗ này, phỏng chừng là đến chỗ ngài.”

Hắn gật đầu, lại suy nghĩ, nói với Huyền Thiên Hoa: “Thất ca đi theo ta, lát nữa xem trò hay.”

Hắn đối với Đồng Sinh hiên rất quen thuộc, nơi này vốn là của hắn, dĩ nhiên biết trong hoa viên Đồng Sinh hiên ở phía bắc có một cái hồ nước không lớn, giữa hồ xây một cái đình, chỉ là cũng không xây dựng đường đến chỗ đình kia, cũng không giống như có thuyền để đến đó.

Cho nên thật ra cái đình này chỉ là làm cho có lệ, để đó cho đẹp mắt.

Chẳng qua hôm nay Huyền Thiên Minh cảm thấy có thể lợi dụng nơi này một chút, khóe môi hắn cười tà mị, rồi sau đó vỗ mạnh xe lăn, cả người bay lên trời.

“Thất ca thả tự tìm nơi tốt đi, trò hay rất nhanh sẽ được trình diễn.” Khi hắn nói chuyện, roi trong tay cũng vung lên, mang theo một mảnh diệp rơi kín trên mặt hồ.

Vốn đang ngày thu lá rụng vô cùng nhiều, hồ nước. không quá lớn, những chiếc lá này sau khi rơi phủ kín, nếu không nhìn kỹ, thì vốn cũng không nhìn ra phía dưới là nước.

Huyền Thiên Minh rất vừa lòng hiệu quả này, sau khi đáp xuống đình liền chợp mắt, trong lòng tính canh giờ, chưa đầy một lát, liền thấy có động tĩnh rất nhỏ từ bên kia hoa viên truyền đến.

“Các ngươi ở lại chỗ này.” Theo sự chỉ dẫn của Hoàng Tuyền, lúc đến hoa viên bên này Phấn Đại phân phó nha hoàn tùy thân, “Ở chỗ này chờ, không được tiến lên một bước.”

Hai nha hoàn ngoan ngoãn ngừng chân, nhìn cũng không dám đi lên phía trước xem. Các nàng biết rõ tâm tư tứ tiểu thư, dưới đáy lòng là cực kỳ trơ trến, nhưng dù sao cũng là hạ nhân, mặc dù có suỹ nghĩ đó, cũng không thể biểu hiện ra, còn phải làm theo lời nói của Phấn Đại. Bọn nha đầu chỉ ngóng trông nhị tiểu thư nhanh chóng trở về, đừng để lúc này bị tứ tiểu thư chiếm tiện nghỉ. Lúc này, Phấn Đại đã đến gần bờ hồ. Nàng vốn không bi nơi này thật ra là một cái hồ, còn tưởng rằng chỉ là một †ầng lá khô rơi xuống đất.

Nàng phóng mắt nhìn vào trong đình, chỉ thấy tử bào nam tử nổi danh ngẩng mặt tựa vào xe lăn, mặt nạ hoàng kim trên mặt như phát ra tinh quang, hấp dẫn nàng không tự chủ được bước lên phía trước.

Phượng Phấn Đại cảm thấy, không có nam nhân nào. vẫn có thể lãnh tình, lần trước cánh tay bị thương của nàng, là vì hứa trước đám đông cho Phượng Vũ Hoành mặt mũi, nay nơi này một người không có, nàng cũng không tin bằng một lòng say mê của nàng, cửu hoàng tử kiathật sự sẽ thờ ơ?

Tiểu cô nương từng bước đi về phía trước, khoé miệng người trong đình cong lên trêu tức, nhưng trong lòng lại bắt đầu tính bước chân. 

Khi đếm tới bước thứ năm, chợt nghe “Bùm” một tiếng, Phượng Phấn Đại rơi xuống nước.

Cái hồ này thoạt nhìn không lớn, nhưng nước rất sâu, lấy vóc người của Phấn Đại, ít nhất phải thêm hai lần mới có thể với tới.

Một cú ngã này của nàng, ngay cả kêu cứu cũng không kịp, muốn giãy dụa nhưng cánh tay bị bèo quấn lấy cũng không thể sử dụng thêm khí lực, ùng ục vài cái lại không có động tĩnh nữa.

Huyền Thiên Minh nhìn chằm chằm ra bên ngoài hồ một hồi, vốn không nghĩ tìm người cứu nàng. Nhưng Huyền Thiên Hoa một bên xem kịch không chịu được, rốt cuộc điều người cứu mạng, sao có thể mặc kệ được.

Vì thế gọi một tiểu thái giám đi theo từ phủ ra, chỉ vào hồ nước, “Đi cứu người!" Lại quay về chỗ đình Huyền Thiên Minh hô: “Phượng gia đang có tang sự, đệ tội gì lại cho người ta thêm một cái quan tài.”

Chợt nghe người trong đình đáp: “Vậy không phải đúng lúc sao, đỡ phải làm lần thứ hai.”

Huyền Thiên Hoa không nói gì, như vậy mà đúng lúc Sao.

Lúc này Hoàng Tuyền cũng chạy đến, cao giọng nói: “Điện hạ, đã có hạ nhân đi mời bọn Phượng tướng đến bên này, bên này điện hạ muốn xử lý như thế nào?”

Lúc nàytiểu thái giám lôi Phấn Đại lên, chỉ là nha đầu kia uống nhiều nước, ngất rồi.