Thần Y Độc Phi

Chương 244: Tấm thiếp màu trắng



Hàn thị nhìn Trầm Ngư, lạnh giọng cười khẩy, “Tay bị châm thành cái dạng kia, thật sự không biết sau này có thể hồi phục hay không nữa. Đại tiểu thư từ nhỏ đã khổ luyện cầm kỹ, hôm nay tay như bị phế, vậy câm kĩ khổ lụyên nhiều năm, chỉ sợ cũng không như sông đổ biển đấy chứ?”

Tâm Trầm Ngư chợt trâm xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi nói thế có ý gì?” Lại nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, “Tay ta sẽ không thể hồi phục sao?”

Phượng Vũ Hoành liếc mắt xem thường, “Thật cũng không ngờ Hàn di nương cũng có thể làm đại phu nha, nếu là vậy.... vậy đại tỷ cứ tin lời nàng ấy nói đi.”

“Đủ rồi!" Lão thái thái sớm không nghe lọt tai lời nói của Hàn thị, “Thư Nhã viên này thật sự chứa không nổi ngươi, cút ngay về sân viện của ngươi đi. Ngay cả thân phận đều quên mất, cư nhiên tự xưng thiếp thân cũng không thèm nói, không phải là ngươi đang có mưu đồ đó chứ?”

Hàn thị dù gan lớn thế nào cũng không dám đối nghịch với lão thái thái, đành gượng ép cuối đầu, cũng không dám nói thêm điều gì nữa.

Lão thái thái quay lại nhìn tay của Trầm Ngư, trong lòng cũng có một chút lo lắng, không kiềm được mở miệng hỏi Phượng Vũ Hoành: “Tay của đại tỷ tỷ ngươi...”

“Tổ mẫu yên tâm.” Nàng cho một nụ cười trấn an, “Chậm thì nửa tháng, nhanh thì một ngày, tay của đại tỷ tỷ sẽ lại như cũ thôi.” 

Lão thái thái lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Trầm Ngư nghe cũng yên lòng.

“Trầm Ngư à!” Lão thái thái nói, “Lần này ngươi bất ngờ phát bệnh, nhưng may mắn có A Hoành ở đây, nếu không có nàng, chỉ sợ đến nay ngươi cũng không tỉnh lại được, ngươi cần phải hảo hảo cảm tạ nhị muội muội ngươi thật tốt.”

Phượng Trầm Ngư hận đến cắn răng nghiến lợi, nàng một lòng chỉ muốn g iết chết Phượng Vũ Hoành, làm sao. có thể tạ ơn nàng ta? “Xin tổ mẫu suy nghĩ sâu xa một chút mới phải, nhị muội muội dù sao cũng mới chỉ mười hai tuổi, tuy là hậu duệ Diêu gia, được Diêu lão thần y chân truyền, chẳng qua lúc đó là còn bé. Về phần vị kỳ nhân Ba Tư kia, thật ra cũng chỉ là người ngoại tộc không rõ xuất xứ, không nên tin mới tốt, càng không nên ỷ lại, lỡ như có gì sai sot lại táng thân trong tay người nhà mình lại không hay.”

Khi nàng nói xong lời này, bởi vì chán ghét Phượng Vũ Hoành, cho nên giọng nói cũng không tốt đẹp gì. Lão. thái thái nghe xong lại giận sôi khí... “Ngươi đây là đang giáo huấn ta? Hôm đó ngươi hôn mê bất tỉnh, ta với phụ thân ngươi túc trực cả đêm, mời biết bao nhiêu đại phụ đến, thế nhưng ngươi vẫn không hề tỉnh dậy. Ta không còn biện pháp đành phải đi mời nhị muội muội ngươi xem sao, ngươi quả thật cũng là do chính tay A Hoành hạ châm cứu tỉnh. Không biết cảm kích thì thôi đi, sao còn có thể nói ra được lời như thế? Thật không biết điều! Quá không biết điều!”

Trầm Ngư cả kinh, lập tức ý thức được mình đã nói nặng lời, nàng thật là hận Phượng Vũ Hoành đến chết, nhưng hôm nay người nói chuyện cùng nàng là lão thái thái, nàng sao lại có thể phát ti ết trên người tổ mẫu, cả phụ thân cũng phải nhường nhịn tổ mẫu ba phần?Ý thức được điểm ấy, Trầm Ngư vội vàng đứng dậy, đi thẳng hướng lão thái thái mà quỳ xuống nói: “Xin tổ mẫu thứ tội! Trầm Ngư mới tỉnh lại không lâu, đầu óc còn có chút hỗn độn, vừa rồi quả thực là Trầm Ngư hồ ngôn loạn ngữ!” Lại ngẩng đầu, trên mặt treo hai chuỗi nước mắt, bộ dạng đó muốn bao nhiêu đau lòng có bấy nhiêu đau lòng, lão thái thái làm sao có thể nỡ tiếp tục oán trách nàng?

“Mau dậy đi.” Nàng đành thở dài một hơi, “Ta biết thân thể ngươi vừa hồi phục không lâu, không trách được ngươi. Chỉ là nhị muội muội ngươi thực sự một lòng hảo tâm, ngươi hẳn phải cảm tạ nàng.”

Phượng Trầm Ngư trong lòng mắng lão thái thái một trận, cái lão bà bà này sống đã quá lâu rồi nên đầu óc cũng có chút hồ đồ rồi phải không? Vậy mà lại bị đứa nhỏ lớn lên ở dã núi làm cho mê muội, còn bảo vệ ả ta như vậy.

Lão thái thái đã tỏ rõ thái độ như vậy, nàng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành nén giận, đối với Phượng Vũ Hoành nói: “Như vậy, cảm tạ nhị muội muội.” Lúc nói chuyện, cũng không nhìn Phượng Vũ Hoành lấy một cái.

Lão thái thái cảm thấy thái độ của Trầm Ngư không tốt, liền chuẩn bị lại nói nàng hai câu, nhưng vào lúc này, có nha đầu từ bên ngoài chạy vào, cầm trong tay một tấm bái thiếp màu trắng. 

Triệu ma ma nhanh chóng tiến lên nhận lấy thiệp, nói vài câu với nha đầu kia, sau đó mới quay đầu nói với lão thái thái: “Là Bộ phủ đưa thiệp tang. Bộ gia Lại Bộ Thượng Thư đại tang, người trong phủ chúng ta nên đi cúng viếng không?” Nàng vừa nói vừa đưa thiệp cho lão. thái thái xem.

Lão thái thái nhận lấy, vừa nhìn vừa nói: “Nên đi, lúc trước lo việc tang Thẩm thị, Bộ gia đại nhi tử cũng từng đến.”

Phượng Vũ Hoành nghe, đã trong lòng tính toán một phen. Bộ gia đại nhi tử? gọi là... Bộ Bạch Kỳ? Năm đó ngoại tổ phụ của nàng Diêu Hiển chính là trong lúc đang trị thương cho Bộ Bạch Kỳ này mà nghe được tin tức nàng ra đời.

“Đại nhỉ tử kia của Bộ gia, thật sự cũng là một người thật thà đàng hoàng, chúng ta...” Lời của lão thái thái nói tới đây thì không nói được nữa, thanh âm dừng lại, tay cũng run một cái. Theo bản năng nhìn Phượng Vũ Hoành, chỉ liếc mắt một cái, lại vội thu hồi ánh mắt ngay.