Thần Y Độc Phi

Chương 268: Thế nhưng ngài là phụ thân ruột thịt của tiểu thư



Trong đầu Phượng Trầm Ngư “đùng” một tiếng.

Nghe xong ba chữ “đại thiếu gia” đưa suy nghĩ của nàng về cảnh tượng trên núi Tê Phượng, vô số hình ảnh hiện lên trước mắt, ngay trên mộ phần tổ tiên Phượng Tử Hạo và Ý' Nguyệt đang tằng †ịu với nhau, nàng dùng tảng đá đập chết Ỷ Nguyệt, còn Phượng Tử Hạo định cưỡng gian làm hỏng cả đời nàng.

Phượng Trầm Ngư kêu to: “Aaaa”, đưa tay ôm lấy đầu vùi sâu vào hai đầu gối không ngừng kêu: “Tránh ra! Tránh ral”

Mấy người xung quanh phát hiện điều bất thường liền tiến đến, Phượng Cẩn Nguyên đi tới trước mặt nàng, vừa đi tới liền nghe thấy Vong Xuyên hỏi: “Đại tiểu thư, ngài lại làm sao vậy?"

Hắn bước nhanh đến, động thủ muốn đẩy Vong Xuyên ra chỗ khác, thế nhưng đẩy cũng không nổi liền phát cáu: “Tránh rat"

Vong Xuyên lúc này mới lui về sau hai bước, đồng thời nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: “Phòng của nhị tiểu thư bị cháy, vì sao ngài từ đầu đến cuối cũng không hỏi thăm một câu?”

Phượng Cẩn Nguyên lúc này mới nâng cánh tay Phượng Trầm Ngư lên, nghe được Vong Xuyên nói liền nghĩ, quả đúng mình chưa hỏi thăm qua Phượng Vũ Hoành câu nào. Thế nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ đáp: “Chả phải bên người tiểu thư các ngươi có ám vệ sao?”

“Thế nhưng ngài là phụ thân ruột thịt của tiểu thư” Vong. Xuyên nhìn chăm chăm Phượng Cẩn Nguyên, một người là Thừa tướng vậy mà có thể vô cảm đến mức này, cả con gái cũng không quan tâm thì nói gì đến quốc gia đại sự.

“Ngươi là đang dạy dỗ bổn tướng?” Phượng Cẩn Nguyên. nổi giận, “Tuy rằng ngươi là người của Ngự Vương phủ, nhưng cũng đừng quên thân phận của mình là gì! Cũng chỉ là một nô tỳ mà dám lo chuyện gia đình của bổn tướng?”

Vong Xuyên cười lạnh, đối với sự cảnh cáo của Phượng Cẩn Nguyên cũng không thèm để vào mắt, nhìn lại Phượng Trầm Ngư liền đổi đề tài: “Đại tiểu thư cảm thấy không thoải mái sao? Nha đầu vẫn luôn bên cạnh hầu hạ sao lại không thấy? Người luôn theo sau Đại tiểu thư là Ỷ Nguyệt đâu rồi?”

Phượng Trầm Ngư run rẩy một hồi, ngẩng mạnh đầu lên nhìn Vong Xuyên, trong lòng càng lúc càng rối, chẳng lẽ chuyện nàng giết Ỷ Nguyệt đã bị bại lộ? Liều mạng muốn tìm thông tin từ Vong Xuyên, nàng ngẩng đầu tìm kiếm. Thế nhưng Vong Xuyên nào phải kẻ thường, khuôn mặt vẫn luôn lạnh tanh không để lộ chút sơ hở.

Phượng Cẩn Nguyên không hiểu rõ mọi chuyện, cũng hỏi: “Nha đầu của con đâu?”

Phượng Trầm Ngư lắc đầu, hô hấp vội vã đứng lên: “Con cũng không biết nữa. Phụ thân, con rất sợ, con vừa thấy mẫu thân và tổ phụ.”

Nàng giả bệnh giả điên lâu như vậy nên việc này quá quen thuộc, bộ dáng thập phần như thật. Phượng Cẩn Nguyên nghe thế thì liền im lặng, sợ nói thêm cái gì k1ch thích thần kinh Phượng Trầm Ngư.Vong Xuyên lại nói tiếp một câu: “Đại tiểu thư yên tâm, mấy ngày nữa sẽ đi lển đỉnh núi Tê Phượng tế tổ.” Nàng nhấn mạnh chữ đỉnh núi Phượng Tê khiến Phượng Trầm Ngư một phen run rẩy.

Lúc này, Diêu thị càng lúc càng nóng vội: “A Hoành, A Hoành con ở đâu?” Trong phòng vẫn không có tiếng động, trừ những người đang ra vào cứu hỏa thì cũng không có một người nào lao ra. Diêu thị cầu xin Hoàng Tuyền: “Ngươi vào. cứu A Hoành đi, ngươi không phải có võ công sao? Hiện tại lửa cũng chưa lớn, cầu xin ngươi vào cứu A Hoành đi” Nói rồi quỳ xuống dưới chân Hoàng Tuyền.

Hoàng Tuyền chạy nhanh tới đỡ lấy Diêu thị, nói với nàng: “Tiểu thư thật sự không có trong phòng, nô tỳ đã tìm cả rồi.”

“Vậy thì nó đang ở đâu? Vì sao chuyện lớn như thấy cũng không thấy trở về?”

Hoàng Tuyền không biết trả lời thế nào, hướng về phía Vong Xuyên xin sự giúp đỡ.

Vong Xuyên trở về liền cùng Hoàng Tuyền lôi kéo Diêu thị, khuyên giải nói: “Tiểu thư còn có việc phải làm, nên giờ vẫn chưa thể xuất hiện được." Ngay sau đó ghé sát tai Diêu thị: “Tiểu thư đã mang theo ám vệ của Vương gia nên nhất định sẽ không sao."

Diêu thị lúc này mới yên lòng, còn chút nghi ngờ không dám tin nên vội hỏi: “A Hoành có chuyện gì vậy?”

Ở một bên An thị cũng đang lo lắng cùng Phượng Tưởng Dung đi qua bên này, khuyên can Diêu thị, Tưởng Dung lôi kéo. Vong Xuyên: “Vong Xuyên tỷ tỷ, nhị tỷ ta thật sự không có việc gì chứ?”