Thần Y Độc Phi

Chương 270: Con nói một chút xem vì sao không thể?



Hoàng Tuyền khinh bỉ nhìn Phượng Cẩn Nguyên một cái, không khách khí nói: “Phượng tướng khóc quá sớm chăng, tiểu thư không ngu ngốc như vậy” Bản lĩnh của tiểu thư nhà nàng trong lòng nàng biết rõ, trèo xuống giường còn bất tỉnh? Tuyệt đối không có khả năng.

“Ta muốn nói, thật sự không được thì báo quan đi!” Âm thanh của Hàn thị lại truyền đến.

Lão thái thái tức giận quát to: “Không phải bảo ngươi chạy về đi ngủ sao? Ngươi lại ra đây làm gì?”

Ai ngờ, không chỉ có một người phản ứng lại Hàn thị, Phượng Trầm Ngư lúc này xoay lại, tiếp lời nói của Hàn thị: “Không được! Không thể báo quan!”

Phượng Trầm Ngư vốn không muốn trở về, tuy sợ hãi, nhưng nàng càng muốn biết Phượng Vũ Hoành rốt cuộc sao lại không ở trong phòng. Vì thế nửa đường quay lại, vừa vặn nghe thấy Hàn thị nói muốn báo quan.

Không thể báo quan! Rốt cuộc Phượng Vũ Hoành là một nữ nhi của Thừa tướng, nói báo quan nhất định sẽ nghiêm tra, đến lúc đó rất dễ dàng lần đến tên ngu ngốc Phượng Tử hạo kia. Nàng tuyệt đối không tin Phượng Tử Hạo có phong cách của một người biết kháng cự, không chừng nói hai ba câu liền khai nàng ra.

Không được! Nàng tuyệt đối không thể để chuyện này náo loạn đến quan phủ được!

“Phụ thân” Trầm Ngư đi nhanh hai bước đến gần Phượng Cẩn Nguyên, “Thật sự không thể báo quan!”

Phượng Cẩn Nguyên nhìn Trầm Ngư trước mắt đã thanh tỉnh, có chút giật mình, tựa hồ vừa rồi người nổi điên ngồi bên giếng không phải nữ nhi hắn. Nữ nhi của hắn nên phải xinh đẹp khuynh thành như thế này, có tri thức hiểu lễ nghĩa.

“Con nói một chút xem vì sao không thể?” Tâm tình Phượng Cẩn Nguyên có chút rối, Phượng Vũ Hoành ra sao hắn không để ý lắm, chỉ duy nhất đại nữ nhi này, là vạn lần không dám làm ra nửa điểm sai lầm.

Trầm Ngư không lập tức đáp lại lời hắn, mà hành lễ, vì hành vi của mình trước đó giải thích một phen: “Từ lúc Trầm Ngư đến tang lễ Thượng Thư đại nhân lần trước, chỉ là ba năm thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ hỗn loạn, đôi khi sẽ sinh ra ảo giác, thêm không ít phiền toái cho người trong nhà. Nhưng đây cũng không phải ý muốn của Trầm Ngư, chỉ là khi phát bệnh không chịu khống chế, mong rằng phụ thân tha thứ”

Phượng Cẩn Nguyên cảm khái một trận, nữ nhi này của hắn quốc sắc thiên hương, là người Phượng gia ký thác rất nhiều hy vọng, hẳn đem nàng bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của Hoàng hậu, chính là trông cậy vào một ngày kia nàng có thể bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng chân chính duy nhất. Nhưng hôm nay, Trầm Ngư lại bị tâm ma quấn thân, bệnh hiểm nghèo khó giải, thật sự làm hắn đau lòng.

“Phụ thân sao có thể trách cứ con.” Phượng Cẩn Nguyên thở dài một tiếng, tay đặt lên vai Trầm Ngư: “Con là nữ nhi kiêu ngạo nhất của phụ thân, vô luận như thế nào phụ thân cũng sẽ không trách tội con.”

Trầm Ngư cảm động một hồi, khoé mắt nặn ra hai giọt lệ. Nàng nhẹ nhàng lau đau, rồi mới lại tiếp tục nói: “Nếu báo. quan, sự tình sẽ bị truyền ra. Nhị muội muội nửa đêm mất tích, cứ như vậy truyền ra ngoài, nói sau khi nhị muội muội về làm người như thế nào!“Phượng Cẩn Nguyên đồng ý gật đầu, “Vẫn là Trầm Ngư nghĩ chu đáo.”

“Trầm Ngư vì thanh danh của nhị muội muội mà suy nghĩ, mong răng phụ thân cân nhắc”

Lão thái thái ở một bên nghe xong cũng gật đầu theo, “Trầm Ngư nói đúng, việc này nếu truyền ra, danh dự A Hoành tất sẽ chịu ảnh hưởng.” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía lão tộc trưởng, muốn được đồng ý, đã thấy tộc trưởng kia chỉ một mực nhíu mày, sắc mặt âm trầm.

Diêu thị nhìn trước mặt những người gọi là thân nhân, trong lòng nổi lên từng trận lãnh ý, không khỏi mở miệng nói: “Vậy lão gia và lão thái thái chuẩn bị xử lí việc này ra sao?”

Phượng Cẩn Nguyên nói: “Ta sẽ phái người đi thăm dò tìm:

Diêu tị thất vọng lắc đầu: “Nơi này không phải kinh thành, một đường đến đây chúng ta không mang nhiều hạ nhân, Phượng Đồng huyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bốn phía đều là sơn mạch, lấy nhân thủ Phượng gia trước mắt, sao có thể tìm được”

Trầm Ngư xoay người lại nhìn về phía Diêu thị, trên mặt nàng lại bao phủ bởi bộ dáng Bồ Tát, như khổ tâm khuyên nhủ: “Diêu di nương, dù sao ngài cũng phải nghĩ cho thanh danh của nhị muội muội chứ! Nữ hài tử chẳng lẽ quan trọng nhất không phải là giữ danh tiết sao?”

Bỗng nhiên ánh mắt sắc bén của Diêu thị trừng mắt nhìn Phượng Trầm Ngư, Trầm Ngư không phòng bị, vốn không nghĩ Diêu thị nhu nhược luôn luôn nghe lời cư nhiên còn có thể có lúc như vậy, không khỏi lui về phía sau hai bước.

Chợt nghe Diêu thị nói: “Danh tiết là quan trọng nhất?” Nàng vừa nói vừa lắc đầu, “Với ta mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của A Hoành, Huống chỉ nàng chỉ mất tích, không liên quan với danh tiết, trừ khi có người hữu tâm cố ý làm, nơi nơi truyền đi ít lời đồn đại. Nhưng huống chỉ...” Nàng chuyển mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, “Các ngươi khi nào để ý đến danh tiết của A Hoành?”

Phượng Cẩn Nguyên giận dữ: “Diêu thị! Ngươi đừng không biết tốt xấu!”

Kim Trân nhanh chóng vươn bàn tay nhỏ bé giúp hẳn vuốt lưng: “Lão gia bớt giận, trăm ngàn lần không nên tức giận!”