Thần Y Độc Phi

Chương 280: Đừng mang đi



Lão thái thái trợn mắt giận dữ nhìn nha đầu này, nhìn Kim Trân hỏi: “Người kia là ai?”

Kim Trân giật mình, vừa rồi chỉ lo gọi bắt người, quên hẳn việc nàng đối với sự việc xảy ra duy trì lập trường không liên quan gì cả. Nhưng nàng đủ thông minh, lập tức đã tìm được lý do: “Nha đầu này ở ngoài cửa lén lén lút lút nhìn, nếu như không giữ lại, nhất thời đi khắp nơi nói lung tung, Phượng gia chẳng phải là bị nàng hại chết?”

Lão thái thái gật đầu: “Ngươi làm đúng.”

Phượng Cẩn Nguyên không có tâm tư cùng một nha đầu nhiều chuyện so đo, vung tay lên: “Đã không có ý tốt thì không cần tỉnh lại nữa." Nói rồi, liếc mắt ra hiệu với ám vệ, ám vệ ấy thân hình hơi động, nháy mắt liền lẻn đến trước nha đầu kia. Cũng không ai thấy động tác của hắn thế nào, liền trở lại phía Phượng Trầm Ngư, còn tiểu nha đầu kia thì đầu đã bị cắt xuống.

Tưởng Dung bị doạ đến run rẩy, đêm nay thấy quá nhiều máu, nàng cũng chỉ là tiểu nha đầu mười tuổi, bị dọa như thế đến chân cũng mềm nhữn.

An thị cũng không nhìn được nữa, kéo Tưởng Dung nói với lão thái thái: “Tam tiểu thư còn nhỏ, không chịu nổi cảnh tượng như vậy, thiếp xin mang tam tiểu thư trở Về trước.”

Lão thái thái khoát tay: “Đi đi! Các ngươi đều đi a”

An thị nhìn Diêu thị an ủi, mang theo Tưởng Dung rời đi.

'Vong Xuyên đỡ Diêu thị, thấp giọng nói: “Phu nhân, đừng hi vọng ở Phượng tướng nữa, điện hạ hẳn cũng sắp đến rồ

Diêu thị tâm cũng coi như hạ xuống một chút, nhưng vẫn tức giận không có chỗ phát ti3t. Nàng nhìn Phượng Cẩn Nguyên, lạnh lùng hỏi hắn: “Đại thiếu gia và đại tiểu thư dùng độc dược mưu hại A Hoành, việc này, ngươi nói phải xử như thế nào?”

Phượng Cẩn Nguyên trong lòng buồn bực, không khỏi rống to: “Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Hai người bọn hắn một người chết, một thì tàn, độc phụ Diêu thị ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?”

“Đúng, ta là độc phụ.” Diêu thị chăm chú nhìn Phượng Cẩn Nguyên: “Ta chỉ biết nhị tiểu thư bị đại tiểu thư hãm hại thành ra như thế, mới như thế mà ngươi đã nói ta là độc phụ?” Nàng tiến lên vài bước, trán nàng gần như đụng tới chóp mũi Phượng Cẩn Nguyên: “Ngươi nhớ kỹ, sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ đến cầu xin ta!” Nàng nói xong, quay người lại: “Chúng ta đi!” Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền lập tức đi theo sau, trước khi đi còn không quên liếc Phượng Cẩn Nguyên một cái.

Phượng Cẩn Nguyên tức giận rống to: “Đừng có mơ! Bổn tướng cả đời này cũng sẽ không cầu xin ngươi một câu!”

Hàn thị chợt che miệng cười khanh khách, vừa cười vừa đi ra ngoài, qua cánh cửa ném lại một câu: “Diêu gia là thần y!” 

Nói vậy cứ như một cây đỉnh ghim vào đầu Phượng Cẩn Nguyên. Sao hắn lại quên, Diêu gia là thần y, hắn muốn Trầm Ngư bất tử, chẳng phải đối với nàng ôm ấp một tia hi vọng cuối cùng sao? Tia hi vọng này có thể thành hay không, ngoại trừ việc hắn đi giao du tốt bên ngoài, còn phải dựa vào một vị đại phu tốt.

Mà trên đời này đại phu tốt nhất là ai?

Là ông ngoại của Phượng Vũ Hoành cũng là phụ thân của Diêu thị — Diêu Hiển.

Mi mắt Phượng Cẩn Nguyên giật giật, ánh mắt hướng về phía Diêu thị vừa rời đi, cho đến lúc này hắn mới hiểu rõ, Diêu thị nói câu: “Sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ đến cầu xin ta” là có ý gì.

Trong phòng, đám hạ nhân đi theo từ kinh thành đang thu thập tàn cục, tuy trong lòng bồn chồn, nhưng lời chủ tử lại không thể không nghe.

Thi thể Ỷ Nguyệt cùng thi thể tên tiểu nha đầu kia đang xử lý tốt, đến khi bọn hắn muốn nhấc thi thể Phượng Tử Hạo đi thì lúc này, lão thái thái bất chợt kêu to lên: “Đừng mang đi!”

Phượng Cẩn Nguyên bị dọa giật mình, nhanh chóng tiến lên khuyên nàng: “Mẫu thân, để hạ nhân đem thi thể hắn vào hòm đi.”

“Hòm nào? “ Lão thái thái trừng Phượng Cẩn Nguyên: “Không cần quan tài, ngươi muốn chôn cất Tử Hạo nơi nào? Cẩn Nguyên, con trai của ngươi làm chuyện sai lầm, nên đánh cũng đánh nên giết cũng đã giết, ngươi không đau lòng sao?” Nàng nhìn đứa cháu này, chỉ cảm thấy không biết bắt đầu từ khi nào, con trai của nàng tâm địa lại trở nên như thế. “Trong lòng ngươi thật không có một chút hổ thẹn sao? Nếu như ngươi từ nhỏ đến lớn có thể giáo dục tốt cho hắn, Tử Hạo sao lại đến mức biến thành thế này?”

Phượng Trầm Ngư đang quỳ trên đất, bất chợt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lão thái thái, gương mặt trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt vô hồn, tựa như quỷ.

Lão thái thái sửng sốt một chút, có chút không dám nhìn ánh mắt của Phượng Trầm Ngư. Đang lúc này, Phượng Trầm Ngư mở miệng hỏi nàng một câu: “Người là đang vì Phượng Tử Hạo kêu oan?”

Phượng Cẩn Nguyên chau mày, quát mắng nàng: “Đừng nói nữa!”

Phượng Trầm Ngư không nhịn được, thẳng thắn quỳ trên mặt đất bò vài bước đến trước mặt lão thái thái, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Tại sao phải thay hắn kêu oan? Hắn chết oan sao? Người có biết hắn đã làm những gì hay không? Từ nhỏ là các người nói cho †a biết ta là mệnh phượng hoàng, tương lai sẽ phải làm hoàng hậu! Ta không thể có thích người mình thích, nhất định phải xem trong nhà cuối cùng lựa chọn nâng đỡ ai. Nói cho cùng ta chính là quân cờ trong tay các người, các người đặt đâu thì ta phải ngồi đấy. Nhưng bay giờ, ta rơi vào tay Phượng Tử Hạo, hắn không chỉ hủy đi ta, mà còn hủy đi hy vọng của Phượng gia bao nhiêu năm nay! Lão thái thái, người vì kẻ như vậy kêu oan?”