Phượng Cẩn Nguyên không dám trễ nãi, vén áo bào. quỳ xuống đất: “Thần Phượng Cẩn Nguyên, tiếp chỉ!”
Phía sau một đám nữ quyến cũng cùng quỳ xuống, Diêu thị cũng vòng tới trước người Phượng Vũ Hoành quỳ xuống. Ai nấy thấp thỏm trong lòng, ai nấy đều đang đoán nội dung thánh chỉ này rốt cuộc gì.
Nhưng trong thực tế, nội dung thánh chỉ rất đơn giản, chỉ một câu ngắn gọn đã tuyên bố tình hình Phượng phủ phải thay đổi lân nữa: “Nhi nữ Diêu Hiển, Diêu Thiên Nhu, trẫm ban cho ngươi quyền hòa ly với Phượng Cẩn Nguyên.”
Phượng Cẩn Nguyên nghe chợt ngẩng đầu lên, liền hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Diêu thị cũng cả kinh, lúc trước còn đang suy nghĩ chuyện làm chủ mẫu, sau này phải ở chung với Phượng Cẩn Nguyên thì nên làm gì, nếu Phượng Cẩn Nguyên muốn ngủ ở Đồng Sinh Hiên nàng cũng không đuổi được. Nhưng chỉ chớp mắt, Phượng Vũ Hoành cho nàng quyền lợi to như vậy.
“Phụ thân quá lời.” Phượng Vũ Hoành chuyển thánh chỉ trong tay, đối diện tâm mắt Phượng Cẩn Nguyên, “Là phụ hoàng nói, cũng không phải ý của A Hoành.”
“Chuyện này. hượng Cẩn Nguyên hoàn toàn không ngờ Hoàng đế Đại Thuận này bốc đồng đến độ có thể ban một đạo thánh chỉ như thế này! Ban cho nữ tử cùng trượng phu của nàng có thể hòa ly, đừng nói là Đại Thuận, chỉ sợ trong lịch sử từ trước tới giờ cũng chưa từng có.
Phượng Cẩn Nguyên không còn gì để nói. Người nhà họ Phượng cũng không nói được gì.
Lão thái thái nằm ở trên giường há hốc mồm không phát ra được một tiếng, Nhị tôn nữ này không trở lại thì thôi, sau khi trở lại mang đến Phượng gia một tia sấm sét giữa trời quang như thế này. Quyền hòa ly trong tay nữ tử, không phải nói cũng biết đối với nam nhân là nổi sỉ nhục cỡ nào!
Đương nhiên, có người mừng thì có người sầu, có người sầu tự nhiên cũng có người mừng. Tỷ như Trầm Ngư cùng Phấn Đại còn có Hàn thị sau khi nghe đạo. thánh chỉ này thì rất hài lòng. Hàn thị lại cười Phượng Vũ Hoành thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cư nhiên lại thỉnh một đạo thánh chỉ như thế cho mẫu thân nàng, thật không biết là đang giúp Diêu thị hay đang hại Diêu thị.
Nàng không biết, đối với Diêu thị và Phượng Vũ Hoành danh phận chủ mẫu Phượng gia căn bản không đáng một xu, Phượng Vũ Hoành tuyệt không cho phép vận mệnh của mình và Diêu thị bị Phượng phủ này chỉ phối. Mệnh ta là do ta quyết định, không phải do trời, ngay cả trời cũng không làm gì được thì Phượng phủ dựa vào cái gì?
“Mẫu thân.” Phượng Vũ Hoành nhìn Diêu thị: “Thánh chỉ này người cất kỹ, tương lai... “
“Chắc chẩn rồi!” Diêu thị đưa tay nhận lấy thánh chỉ, còn không chờ Phượng Vũ Hoành nói xong, đã ra quyết định: “Ta, hôm nay cùng Phượng Cẩn Nguyên ly hôn! Ta dùng thân phận chủ mẫu ly hôn, con cái của ta vẫn là đích tử đích nữ của Phượng gia. Đương nhiên, nếu Phượng tướng quân có sắp xếp khác, ta cũng không thể nói gì, ta tin các nhi tử của ta có thể sống mà không dựa. vào vinh quang của Phượng gia, bọn họ một là huyện chủ được Hoàng thượng tự tay tấn phong còn có đất phong, một là đệ tử nhập thất của đế sư Diệp Vinh, còn sợ không có tiền đồ sao!”
Diêu thị đây rõ ràng là uy hiếp, nói thẳng thân phận của nhỉ tử mình, Phượng Cẩn Nguyên ngươi suy nghĩ kĩ một chút, nhi tử như vậy ngươi dám động vào không?
Phượng Cẩn Nguyên tức đến gần như thổ huyết! Trong lòng hắn rõ ràng, mặc dù cùng Diêu thị ly hôn, nhưng một đôi nhi tử này vẫn nhất định là đích tử và đích nữ của Phượng gia, cả đời này trừ khi Hoàng thượng mở miệng, nếu không hắn cũng không dám động. để tỷ đệ kia chút nào.
“Thiên Nhu!” Lão thái thái lôi kéo khàn cổ họng gọi nàng: “Phải suy nghĩ thật kĩ!”
Ngay cả An thị cũng giật nhẹ tay áo Diêu thị: “Tỷ tỷ, thật vất vả mới hết khổ, tội gì tỷ lại làm vậy?”
Tưởng Dung hơi lắc đầu, lôi An thị nói nhỏ một phen: “Mẫu thân làm không sai.”
An thị không hiểu, oán giận nhìn Tưởng Dung: “Con nít con nôi biết cái gì?” Tiếp tục khuyên Diêu thị: “Khổ nhiều năm như vậy cũng chịu được, bây giờ vị trí chủ mẫu đã về lại tay tỷ, vì sao tỷ còn nhường?”
Diêu thị nhàn nhạt cười, đứng lên, hướng mọi người trong Phượng gia, trực tiếp giơ thánh chỉ trong tay lên, cao giọng nói —— “Ta, nhỉ nữ Diêu Hiển Diêu Thiên Nhu, hôm nay tuyên bố cùng Phượng Cẩn Nguyên ly hôn, từ nay về sau nam cưới vợ nữ lấy chồng hai bên không liên quan đến nhau!”
Thánh chỉ trong tay, Phượng Cẩn Nguyên vạn lần không muốn nhưng hắn có thể nói được gì? Chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Diêu thị, cắn răng nói: “Chỉ mong ngươi không hối hận!”
“Tuyệt đối không hối hận.”
Một câu nói, nàng cùng Phượng Cẩn Nguyên đoạn tuyệt toàn bộ tình nghĩa.
Phượng Vũ Hoành nhẹ nhàng cười nhìn Diêu thị, lập tức sửa Mẫu thân, từ nay về sau, A Hoành cùng Tử Duệ bảo hộ người."
Tưởng Dung cũng đứng lên đi tới trước mặt Diêu thị, hành lễ: “Diêu di nương, chúc mừng.”
“Hỗn trướng!” Một tiếng chúc mừng của Tưởng Dung, làm Phượng Cẩn Nguyên nổi trận lôi đình. Huyện chủ hắn không đánh được, nhưng nữ nhi này hắn có thể đánh. Vì thế đứng lên, liền muốn giơ tay lên đánh Tưởng Dung.
“Phụ thân.” Ngay trước khi bàn tay hắn hạ xuống, Phượng Vũ Hoành lại mở miệng: “Tốt nhất ngài không nên đắc tội với tất cả nhi nữ của mình, nên suy nghĩ trước khi động thủ.”
Tay Phượng Cẩn Nguyên miễn cưỡng ngừng lại, Phượng Vũ Hoành nói không sai, đánh Tưởng Dung, hắn lại làm mất tâm của một đứa con gái. Tam nữ nhi này vốn là một lòng với các nàng Phượng Vũ Hoành, nếu hắn động thủ, sẽ l@m tình hình xấu hơn. Còn lại hai nữ nhi, Trâm Ngư đã thành người tàn phế, mà Phấn Đại, căn bản không thể lên được bàn tiệc.