May mà không tới một canh giờ đã thấy Thanh Ngọc mệt mỏi chạy đến Bách Thảo Đường, vừa vào cửa liền nói: “Nô tỳ đã sớm nghĩ tới, Kỳ Bảo trai bên kia đang cần người, người trong tiệm đều bị bệnh nhân trong đây giữ lại, cũng vì tuyết lớn quá căn bản là không thể ra khỏi cửa, nô tỳ chỉ có thể tự mình đi.”
Phượng Vũ Hoành đã lâu không gặp Thanh Ngọc, chỉ cảm thấy nha đầu này dường như cao thêm không ít, thân hình có chút gầy gò, hai má có chút đen. Nàng có chút đau lòng: “Mệt mỏi quá sao? Ngươi cũng cần phải nghỉ ngơi, không cần phải chạy ra ngoài như thế.”
Thanh Ngọc khoát khoát tay: “Không mệt, không mật, làm việc là người phía dưới, nô tỳ chỉ nói bằng miệng thì sao lại mệt?.”
Phượng Vũ Hoành cười cười, cũng không cùng nàng hàn huyên nhiều, đưa ngân phiếu một trăm vạn lượng trong tay cho nàng: “Ngươi xem thử chỗ ngân lượng này đủ làm những gì?”
Thanh Ngọc nhận lấy ngân phiếu, chỉ liếc mắt rồi kinh hãi: “Một trăm vạn? Tiểu thư, ngươi tính làm gì?”
Phượng Vũ Hoành tính toán: “Thu xếp cho những người dân bị nạn ở đây, sắm sửa chút vật dụng sinh hoạt cần thiết, sữa chữa lại nhà cửa. Đủ không?”
Thanh Ngọc gật đầu: “Đủ rồi.” “Dân bị nạn rất nhiều.”
“Nô tỳ biết, chỗ này đủ dùng rồi. Mua đồ sinh hoạt cũng không tốn là bao, chủ yếu là tu sửa nhà cửa, không biết tiểu thư một sửa thế nào?”
Phượng Vũ Hoành nói cho nàng biết: “Ngươi tổ chức. một nhóm người đi trước kiểm tra, có thể sửa thì sửa miễn phí, nếu hư hại hoàn toàn thì xây lại. Nhưng sau khi xây xong thì đến quan phủ đăng ký khế đất, những khế đất này đều để Ngự vương phủ đứng tên, nhà cửa quy về Ngự vương phủ, nhưng cho họ ở miễn phí hết đời.”
“Nô tỳ đã hiểu, chỉ là vào lúc này nhân lực có vẻ không đủ.”
“Không sao, ta kêu Vong Xuyên đến Ngự vương phủ cùng Thuần vương phủ mượn người, đến lúc đó ngươi đi theo là được.”
“Hảo.” Thanh Ngọc gật đầu, bắt đầu suy nghĩ khoản tiền này phải xài thế nào.
Phượng Vũ Hoành không giữ nàng lâu, dặn Vong Xuyên đi tới hai vương phủ mượn người, mình thì mang theo Hoàng Tuyền trở về Đồng Sinh Hiên.
'Trâm Ngư trong lòng nôn nóng, sớm đã tới Đồng Sinh Hiên chờ, lúc Phượng Vũ Hoành vào. thấy Thanh Sương đang theo Trâm Ngư nói: thư nói đêm nay mới về được, chẳng phải Đại tiểu thư ngài đến quá sớm?”
Tuy nói Ỷ Lâm cảm thấy nô tỳ Đồng Sinh Hiên nói chuyện có chút quá đáng, không khách khí, nhưng lại không dám phản bác, đành phải tiếp lời: “Thanh Sương tỷ tỷ, chúng ta chỉ đợi trong sân, không làm phiền các ngươi.”
“Trời lạnh như thế, Đại tiểu thư bị lạnh thì đừng trách người khác.” Thanh Sương đối Phượng Trầm Ngư không có một chút ấn tượng tốt nào, liếc nàng một cái lại nói: “Nếu như vậy, các người cứ ngồi ở đây chờ lói xong quay người lại, đã thấy Phượng Vũ Hoành lại gần, không khỏi “A...” một tiếng: “Tiểu thư, sao người trở lại nhanh thế?”
Phượng Trầm Ngư tức giận đến cái mũi cũng lệch, nha đầu này lại ngại Phượng Vũ Hoành trở lại sớm?
“Sao có thể để Đại tỷ tỷ đợi quá lâu.” Phượng Vũ Hoành vừa nói vừa đi đến hướng dược thất: “Vào đây đi, những người khác chờ ở bên ngoài.”
Phượng Trầm Ngư biết là đang gọi mình, nhanh chóng liền đi theo, đồng thời dặn Ỷ Lâm: “Ở bên cạnh kỹ, không để cho bất cứ ai lại gần.”
Ý Lâm gật đầu, đàng hoàng đứng ở tại chỗ. Hoàng Tuyền cùng Thanh Sương cũng không có tiến vào, phân công nhau đi làm chuyện của mình.
Phượng Vũ Hoành mang Trầm Ngư đi vào trong dược thất, Trầm Ngư chủ động đóng kỹ cửa, chỉ cảm thấy trong nhà có một mùi kỳ quái, cũng không biết thế nào, vừa ngửi liền cảm thấy cả người khẩn trương, cũng cảm thấy toàn thân có bệnh.
Phượng Vũ Hoành nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy mắc cười, nha đầu mười bốn tuổi, lại có tâm cơ nặng như vậy. Mười bốn tuổi ở chỗ nàng còn là học sinh trung học a?.
“Có hai phương pháp, cho ngươi chọn.” Nàng dựa vào bàn bên cạnh nhìn Trầm Ngư nói: “Một là thuốc sinh non, chính là ta cho ngươi một viên thuốc, sau khi ngươi ăn nhiều nhất là gần nửa canh giờ sẽ có cảm giác, dưới thân chảy máu, lượng máu này nhiều hơn lúc có nguyệt sự. Còn một loại là phẫu thuật sinh non, ta cho ngươi thuốc mê, lợi dụng công cụ hút gì đó trong bụng ngươi ra. Ngươi muốn loại nào?”
'Trầm Ngư xưa nay chưa từng nghe nói những chuyện này, cũng không biết chọn như thế nào, đành hỏi Phượng Vũ Hoành: “Loại nào sẽ nhanh hơn? Sẽ không bị người khác phát hiện?”
Phượng Vũ Hoành giải thích cho nàng: “Tốc độ hai loại không sai biệt lắm, cần tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến dáng vẻ của ngươi, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị lộ. Chẳng qua ta khuyên ngươi chọn cách phẫu thuật, bởi vì dùng thuốc có thể sẽ không hết hẳn, lỡ như còn lưu lại, sẽ phải làm lần nữa, như thế thì không tốt đối với thân thể của ngươi.”
“Vậy nghe theo ngươi." Nàng không có chủ ý, chỉ đành giao phó mọi chuyện cho Phượng Vũ Hoành, nhưng cũng không phải là tuyệt đối tin tưởng, không ngừng nhắc nhở nàng: “Ta đưa cho ngươi một trăm vạn lượng, Nhị muội, ngươi phải xứng đáng với một trăm vạn kia.”
“Yên tâm.” Phượng Vũ Hoành lấy cây châm gây tê từ trong hòm thuốc ra, đưa tới trước mặt Phượng Trầm Ngư: “Một trăm vạn tính là gì, Đại tỷ, ta dám đánh cược, sau này ngươi sẽ tự nguyện đưa nhiều tiên hơn cho ta.”
Trong lòng Phượng Trầm Ngư cả kinh, không biết Phượng Vũ Hoành nói như vậy rốt cuộc là có ý gì, nàng rất muốn hỏi tại sao sau này lại tự nguyện đưa tiền, chẳng lẽ là muốn dùng chuyện này lừa nàng?