Thần Y Độc Phi

Chương 370: Muội xem, Hàn di nương đang làm gì kìa



“Tứ muội qua năm mới là mười một tuổi rồi, cũng là đại cô nương, vừa hay trong phòng Đại tỷ có bộ khuyên tai hợp với muội, mai tỷ lấy cho muội.”

Mắt Phấn Đại sáng rực lên, dù nói thế nào, Phượng Trâm Ngư có đồ gì tốt đều nhớ đến nàng. Trong các vị tiểu thư Phượng gia, nàng là thuộc dạng nghèo nhất, An thị có trợ cấp từ bên ngoài có thể trợ cấp cho Tưởng Dung, còn Hàn thị là bước ra từ chốn lầu xanh, không chỉ không có thứ gì mà còn nghe nói ban đầu Phượng Cẩn Nguyên còn trả dùm cho nàng †a một số nợ lớn. Vừa nghĩ đến đó nàng liền cảm thấy buồn bực, hôm nay nàng keo kiệt như thế này cũng là do nương kia của nàng làm hại.

“Phấn Đại đa tạ Đại tỷ.” Mặc kệ lúc trước nàng chê cười người khác như thế nào, vừa thấy được lợi liền lập †ức thay đổi, Trâm Ngư nghĩ trong lòng, Tứ muội này đúng là cao thủ trở mặt.

“Ngày mai lúc thỉnh an tổ mẫu ta mang đến cho muội, đôi khuyên tai kia là khối ngọc phấn được làm bằng thủ công, rất tỉnh xảo hoàn mỹ.”

Phấn Đại càng nghe càng hài lòng, không khỏi hướng người đụng đụng người Trầm Ngư, thậm chí đưa †ay vịn tay Trầm Ngư, nếu nhìn thoáng qua thì như một đôi tỷ muội quan hệ thân thiết, Phượng Vũ Hoành cách đó không xa nhìn thấy, liền bĩu môi nhỏ giọng nói với 'Tưởng Dung: “Sau này cách Phấn Đại xa xa một chút.”

Tưởng Dung cùng Phấn Đại từ nhỏ cũng chẳng phải gần gũi gì, hai tỷ muội tính cách quá khác biệt, tuy nói Phấn Đại là muội muội nhưng là sinh cùng năm. Đối với lời dặn cách xa Phấn Đại, dù Phượng Vũ Hoành không nói, Tưởng Dung cũng làm.

“Tất cả nghe theo Nhị tỷ.” Nàng vừa nói vừa nhìn gương mặt hớn hở của Hàn thị, sau đó nói với Phượng Vũ Hoành: “Đêm qua, phụ thân nghỉ ở viện Hàn di nương, Nhị tỷ, tỷ nói xem có phải phụ thân lại bắt đầu sủng ái Hàn di nương không? Kim Trân di nương bị thất sủng sao?” Tuy Phượng Vũ Hoành không nói rõ cho nàng biết mối quan hệ của nàng ta cùng Kim Trân, nhưng Tưởng Dung không ngốc, Kim Trân rất nhiều lần đều nói tốt cho. Phượng Vũ Hoành, nàng có thể cảm thấy vị di nương này so với Hàn thị tốt hơn rất nhiều.

Phượng Vũ Hoành cũng có nghe nói chuyện này, còn nữa, sáng nay biểu hiện thân cận của Hàn thị cùng Phượng Cẩn Nguyên như thế, nàng không mù, sao có thể không hiểu tâm của loại người tiểu nhân này.

“Quản nàng ta làm gì? Trừ phi An di nương còn có †âm tư tranh thủ tình cảm, bằng không bất kể là ai được sủng ái, đối với chúng ta đều không sao. Chỉ là một khi Hàn thị xoay mình, chúng ta gặp một chút rắc rối thôi.”

Tưởng Dung gật đầu, không biết nói gì nữa. Mà lúc này, Phượng Phấn Đại đang kéo Trầm Ngư gầm gầm gừ gừ nói: “Đại tỷ, nghe nói Thất hoàng tử bị thương, tỷ biết chuyện này không?”

Phượng Trầm Ngư cả kinh, bước chân dừng lại: “Ngươi nói cái gì? Ai? Ai bị thương?”

Phấn Đại giả vờ kinh ngạc: “Đại tỷ không biết chuyện này sao?”

Trầm Ngư cuống lên: “Ngươi giải thích rõ xem!” Phấn Đại lôi nàng sang một bên: “Chúng ta vừa đi vừa nói, đứng ở đây nói sẽ bị người khác chú ý.” Vừa nói vừa nhìn sang bốn phía, sau đó lại quay sang nói nhỏ với Trầm Ngư: “Vừa rồi muội nghe được Nhị tỷ nói chuyện với một tướng sĩ thủ thành, tướng sĩ này hỏi Thất điện hạ vết thương lành chưa, Nhị tỷ còn nói cái gì mà ngày ấy cảm ơn ngươi đủ loại. Nghe như vậy thì có thể vài ngày trước Thất điện hạ cùng Nhị tỷ ra ngoài, hơn nữa còn bị thương.”

“Bị thương ở chỗ nào? Có nghiêm trọng không?” 'Trầm Ngư nghe nói Huyền Thiên Hoa bị thương, tim liền nhói đau ngay.

Nhưng Phấn Đại lắc đầu: “Không biết, nhìn hai người họ nói chuyện dáng vẻ thần thần bí bí, chuyện này chắc. hẳn là được che giấu rồi.” Nói rồi, nàng trầm tư một lúc, 3 lại nói: “Nhị tỷ lúc nào thì theo Thất điện hạ ra ngoài nhỉ? Nghe nói Ngự vương điện hạ vẫn luôn ở đại doanh, vậy có nghĩa là tỷ ấy một mình đi với Thất điện hạ nhỉ?”

Phượng Phấn Đại độc thoại một mình nhưng đủ để người đối diện nghe được, cố ý để Trầm Ngư nghe được, vậy là mục đích của nàng đã thành công.

Phượng Vũ Hoành cư nhiên chiếm lấy Cửu hoàng tử đồng thời lại dây dưa với Thất hoàng tử không rõ? Trầm Ngư cau chặt hai hàng mi thanh tú, chỉ cảm thấy hình ảnh của Huyền Thiên Hoa không ngừng xuất hiện trước mắt. Phượng Vũ Hoành, ngươi không phải là đại phu sao? Tại sao hắn cùng một chỗ với đại phu còn có thể bị thương?

“Đại tỷ.” Phấn Đại nhìn ra sắc mặt Trầm Ngư lạnh dần, trong lòng vô cùng cao hứng, chỉ khi Phượng Trâm Ngư cùng Phượng Vũ Hoành hai đích nữ này đấu đá sống chết với nhau, thì nàng mới có lợi nhất. “Đại tỷ nói xem có khi nào Nhị tỷ thích Thất điện hạ không?”

Trong lòng Trầm Ngư trở nên hồi hộp, Phượng Vũ Hoành thích Huyền Thiên Hoa? Sao có thể. Huyền Thiên Hoa là nam tử mỹ hảo, trong thiên hạ hiếm có ai không coi trọng hắn chứ?

Thế nhưng...

Ý Lâm cũng nhìn ra cảm xúc của Trầm Ngư thay đổi, không khỏi vụng trộm kéo tay áo của nàng, thấy Trầm Ngư nhìn nàng, nàng nhìn Trầm Ngư với ánh mắt nhắc. nhở, Trầm Ngư lập tức thanh tỉnh.

“Tứ muội nói cái gì thế, cái này không thể nói lung tung được." Nàng lấy lại tinh thân, nét mặt giận dữ trên mặt thoáng cái liền biến mất, ngược lại khuyên bảo Phấn Đại: “Nhị muội cùng Ngự vương điện hạ là trời sinh một đôi, muội ấy còn gọi Thất điện hạ là Thất ca kìa.”

Phượng Phấn Đại không buông tha, lại mở miệng nói: “Thế tại sao tên tướng sĩ kia lại nói như thế?”

“Nhất định là Tứ muội nghe lầm, hoặc là nghe không hoàn chỉnh, nói chung, ta tin tưởng Nhị muội, càng tin tưởng Thất điện hạ.”

Phượng Phấn Đại không hiểu nhìn Trầm Ngư, nàng cho rằng Trầm Ngư đang cố ý làm người tốt, thế nhưng nhìn thần sắc trên mặt đối phương, lại cảm thấy Trầm Ngư là thật lòng.

“Tỷ thật sự tin Phượng Vũ Hoành?” Nàng không cam lòng hỏi lại lần nữa.