Thần Y Độc Phi

Chương 373: Chân của ta còn có thể cứu nổi không



Lúc này, Phượng Phấn Đại mới ý thức được, Nhị tỷ nàng đột nhiên nở nụ cười rực rỡ như vậy căn bản không phải cười nàng, trong thiên hạ này người có thể khiến Nhị tỷ nàng nở nụ cười như vậy, sợ chỉ có một, cũng là người nàng bận tâm nhất —— Huyền Thiên Minh.

Phượng Phấn Đại run rẩy quay người lại, quả nhiên, một chiếc xe ngựa rộng rãi đang xốc màn xe lên, bên trong có một người ngồi, một thân mặc áo đông bào ám †ử, mặt mang mặt nạ vàng, chính giữa mi tâm mơ hồ lộ ra một điểm màu tím, không phải Huyền Thiên Minh thì là ai!

Nàng suy nghĩ một chút rồi quỳ xuống cúi chào, nhưng sau đó lại không nỡ dời ánh mắt, cứ như vậy chăm chú nhìn người trong xe ngựa, lòng cứ như trên mây thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.

Phượng Vũ Hoành nhìn hai cánh tay Huyền Thiên Minh đang không nhịn được mà nắm chặt roi, lúc này mới bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Tứ muội, nếu không muốn bị ăn roi, thì nên thu hồi ánh mắt của muội lại thôi.”

Phấn Đại lúc này giật cả mình, lập tức nhận ra mình đang thất thố, nhưng cũng không nàng lấy đâu ra tự tin, chỉ cảm thấy trong lòng Huyền Thiên Minh chắc chắn biết nàng thích hắn, tất nhiên sẽ không vung roi đánh nàng, vì vậy tiếp tục chăm chú nhìn khuôn mặt đang mang chiếc mặt nạ vàng kia, hoàn toàn không thấy roi trong tay Huyền Thiên minh đã giơ lên.

Những đại thần tiễn đưa Phượng Cẩn Nguyên và Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, sớm đã tản ra, mà người nhà họ Phượng lúc này lại quỳ một chỗ, dân chúng đi ngang qua tuy không hiểu thế nào, nhưng cũng biết trong xe ngựa kia là vị đại nhân vật. Vì thế cũng có người quỳ xuống theo, cũng có người liền vội vã quay đầu đi hướng khác.

Phượng Vũ Hoành cau mày nhìn giữa đường rầm rộ, vội vàng bước nhanh về hướng xe ngựa của Huyền Thiên Minh, đồng thời phân phó Vong Xuyên: “Nói An di nương đưa mọi người về phủ đi, ta và Cửu điện hạ có chuyện cần bàn.” Nói xong, xoay người lên xe ngựa.

Phượng Phấn Đại không cam lòng, đặc biệt không cam lòng, mắt thấy rèm cửa của xe ngựa hạ xuống, xe cũng bắt đầu đi xa, nàng dậm chân một cái, hận ý ngập. trời cũng dâng lên.

Hàn thị nhanh chóng chạy lại khuyên bảo: “Ngươi quá mạo hiểm, vạn nhất chọc giận Cửu hoàng tử, thì hậu quả ngươi tự biết.”

Phượng Phấn Đại không nói gì, trong lòng vang lên ý niệm: Nếu như Phượng Vũ Hoành chết rồi, hoặc là tàn, hoặc là mất danh tiết thì chẳng còn tư cách gì gả cho Huyền Thiên Minh. Cùng là nữ nhi của Phượng gia, nàng chắc chắn có cơ hội gả thay.

Hàn thị nhìn thấy hận ý trong mắt Phượng Phấn Đại, biết nàng đang có ý đồ không tốt, không khỏi nhắc nhở: “Ngươi phải nhớ đến giáo huấn lần trước, không được hành sự mạo muội.”

Phấn Đại vung tay áo một cái: “Biết rồi, thật phiền phức.”

Lúc này Phượng Vũ Hoành đang ở trong xe ngựa của Huyền Thiên Minh, một tay bắt lấy roi một tay vịn xe đẩy của hắn, tận tình khuyên: “Cho dù thế nào, thì nam nhân đánh nữ nhân cũng không phải chuyện gì tốt.”

Huyền Thiên Minh cười cười nhìn nàng: “Trước đây, †a đánh cũng không ít rồi.”

Nàng nhớ tới thời điểm hắn đánh Thẩm thị, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì cũng nên ở trong phủ chứ không phải ngoài đường lớn.”

“Hoành Hoành, từ khi nào muội lại nói đạo lý thế?”

Phượng Vũ Hoành sửng sờ, lập tức trở mặt: “Ý huynh là trước đây ta không phân phải trái? Huyền Thiên Minh, ta lúc nào không nói đạo lý?”

“Hiện tại liền không nói đạo lý.” Hắn phân tích cho. nàng: “Muội xem, ta vốn là giải vây cho muội, nhưng lại bị muội quở trách, đây chính là biết nói đạo lý?”

Nàng nhìn hắn xem thường: “Ta là bồi dưỡng phong độ cho huynh.” Nói xong, nhìn mặt hắn trông có vẻ không hiểu, liền lắc đầu: “Nói huynh cũng không hiểu. Đúng rồi, chẳng phải huynh đang ở đại doanh sao? Sao. lại bất ngờ về đây? Ta vốn tính đưa Phượng Cẩn Nguyên đi thì sẽ tới doanh trại bên huynh xem thử.”

Huyền Thiên Minh nở nụ cười: “Xem ra, ta thật không nên trở lại, nên chờ ở đại doanh, chờ Hoành Hoành đến thăm ta.”

Phượng Vũ Hoành giơ tay lên, búng vào mi tâm trên mặt hắn: “Huynh nghĩ thì hay lắm.” Sau khi nở nụ cười xinh đẹp, nghiêm mặt lên nói: “Trước đó vài ngày tuyết rơi dày như thế, chỗ huynh không xảy ra cái gì chứ?”

“Không có." Huyền Thiên Minh lắc đầu: “Đại doanh phòng thủ kiên cố không có hoang lãnh như muội nghĩ đâu.

Phượng Vũ Hoành thở phào nhẹ nhõm: “Được vậy thì tốt, ngày trước Thất ca xuất thành tế mẫu thân, gặp đúng tuyết lỡ, ta sợ bên huynh cũng xảy ra chuyện. Cơ mà Ban Tẩu nói tuyết quá lướn không đi được.” Sắc mặt nàng cô đơn, mặc kệ một người mạnh mẽ thế nào, cũng. không thể chống lại sức mạnh tự nhiên.

Huyền Thiên Minh nhìn ra tâm nàng, không khỏi giơ †ay xoa tóc nàng: “Ta là nam nhân không phải chuyện gì cũng để muội lo lắng. Tuyết rơi lớn ở doanh trại, trong lòng ta cũng nhớ tới muội, cũng muốn nhanh về kinh, cơ mà sao có thể bỏ lại tướng sĩ. Sau đó lại nghe những gì muội làm trong kinh, lại tính hết lên trên đầu Ngự vương. phủ ta, đúng là... Trong đầu hắn thật lòng chọn từ cho phù hợp: “Nữ đại bất trung lưu a!”

Huyền Thiên Minh đại gia ngươi! Nàng đang muốn đánh hắn, lại bị hắn giữ chặt tay: