Thần Y Độc Phi

Chương 383: Hỏi gì cũng đều lắc đầu



Phượng Phấn Đại thoáng cái liên ngây ngẩn cả người, nhìn Trầm Ngư với ánh mắt khó có thể tin được, y hệt như nàng không thể nhận ra vị Đại tỷ hiện tại và Đại tỷ nàng vốn biết không cùng một người.

Sở dĩ tìm Phượng Trầm Ngư liên thủ, cũng vì nàng đoán chắc Phượng Trầm Ngư gặp chuyện của Thất hoàng tử nhất định sẽ bối rối.

Lại không nghĩ rằng, rõ ràng đã nói chuyện trước đó rồi, cư nhiên khi đến trước mặt lão thái thái lại thay đổi hoàn toàn! Phượng Trầm Ngư không chỉ không cùng nàng kiện cáo Phượng Vũ Hoành mà còn nghi hoặc nàng, nói với lão thái thái: “Nhị muội là Huyện chủ, lại là người có hôn ước với Cửu điện hạ, vốn nên có một chút quan hệ qua lại với các vị hoàng tử cũng là chuyện đương nhiên, đấy là chuyện ai cũng biết, dù cho Thất điện hạ có ra vào Huyện chủ phủ cũng không có gì là lạ.”

Lúc này, lão thái thái mới cảm thấy Trầm Ngư nói tiếng người, gật đầu tán thành: “Trâm Ngư nói rất đúng, Phấn Đại, ngươi tuổi còn nhỏ mà không để tâm tới chuyện đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết gây chuyện với Nhị tỷ ngươi à?”

Phấn Đại cũng không đoái hoài tới việc lão thái thái công khai mắng mình, chỉ nhìn chằm chằm Phượng 'Trầm Ngư. Nàng còn nhớ chuyện Trầm Ngư cố ý nhảy xuống nước ở lần cung yến trước, rõ ràng là vì thấy Thất hoàng tử cứu Tưởng Dung nên nóng nảy. Nước hồ lạnh như băng lúc đó còn có thể nhảy, sao lần này rõ ràng là 'Thất hoàng tử cùng Phượng Vũ Hoành có quan hệ mập mờ như thế mà sao nàng cư nhiên không chút bực bội? 

Phấn Đại nghĩ mãi không ra.

“Nhị muội trước giờ làm việc đều rất thận trọng, điểm này ngay cả Hoàng thượng cũng từng khen ngợi, Huyện chủ phủ đóng cửa từ chối tiếp khách chắc chắn có đạo lý của nàng, tổ mẫu nếu không yên tâm có thể cho người đi hỏi thăm một chút, nhưng những lời của Tứ muội nói thì tuyệt đối không thể truyền ra lung tung.” Trầm Ngư nói với dáng vẻ thâm minh đại nghĩa, nói tới đâu mọi người gật đầu tới đó.

Phấn Đại thở phì phò nhìn nhóm người này, chỉ hận bụng Hàn thị không thể lập tức sanh liền một đứa bé trai. Nếu như Hàn thị là chủ mẫu trong phủ này, nàng là dòng chính nữ thì làm sao có chuyện bị những người này xa lánh như thế này!

“Đã nhiều ngày như vậy, nàng ta đến mặt mũi còn chẳng thò ra, hôm nay ta tới báo cho tổ mẫu chuyện này là vì muốn tốt cho Nhị tỷ. Không có chuyện gì thì thôi, cứ coi như Phấn Đại ta quản việc không đâu, hiểu sai chuyện, đến lúc đó Phấn Đại dập đầu nhận sai với Nhị tỷ là được. Nhưng nếu như thật sự có chuyện, thì tổ mẫu lại không để trong lòng khi được nhắc nhở, như vậy. chẳng phải là vứt cả đời của Nhị tỷ vào đó sao?” Phấn Đại càng nói càng cảm thấy là mình nói có lý, không khỏi đứng dậy đi về trước hai bước: “Tổ mẫu, thật giả sao chưa rõ, nhưng chuyện Thất hoàng tử vào Huyện chủ phủ nhưng không đi ra là sự thật, vạn nhất có người nhìn thấy, rồi truyền đi thì còn ra thể thống gì, thanh danh của Nhị tỷ quan trọng hơn al”

Lời nói này thành công động đến tâm lão thái thái, dù nói thế nào, quả thật nếu để người bên ngoài đồn đại, thì đối với thanh danh của Phượng Vũ Hoành cũng không tốt. Huống chỉ, nếu thật sự Thất hoàng tử vào. Huyện chủ phủ mấy ngày vẫn chưa đi ra, chuyện này.

Cửu hoàng tử có biết hay không? Nếu như không biết, lỡ làm ầm lên...

Trong lòng lão thái thái cả kinh, một loại cảm giác không tốt ập đến, nhìn Phấn Đại rồi lại nhìn mọi người tại đây, trầm tư nửa ngày, rốt cục mở miệng hướng Triệu ma ma nói: “Ngươi phái hai nha hoàn lanh lợi đến Đồng Sinh Hiên đi, nhất định phải thấy A Hoành rồi trở về bẩm báo.

Triệu ma ma gật đầu, nháy mắt với hai nha hoàn bên cạnh, hai nha hoàn nhanh chóng đi ra ngoài.

Mọi người ai cũng không nói chuyện, liền ngồi trên ghế chờ đợi, đợi một lúc liền thành đợi hơn một canh giờ. Chờ tới lúc hai nha hoàn kia trở về, mỗi người đều đã dùng một bàn điểm tâm.

“Có nhìn thấy Nhị tỷ không?” Phấn Đại lên tiếng thẩm vấn trước.

Hai nha hoàn kia không đáp, rất quy củ đi tới trong phòng, trước tiên là hành lễ với lão thái thái, lúc này một trong hai người mới lên tiếng: “Chúng nô tỳ đi từ cửa nhỏ của Liễu viện qua Đồng Sinh Hiên, nhưng bị chặn ở ngoài cửa không được vào. Đại nha hoàn Thanh Sương của Đồng Sinh Hiên tự mình chặn cửa, nói là Nhị tiểu †hư có chuyện quan trọng đang xử lý, Đồng Sinh Hiên hiện đang bế quan không tiếp khách, từ chối tiếp mọi người

Lão thái thái nghe hai nha hoàn nói cả cửa cũng không bước vào được, không khỏi cau mày, càng ngày càng cảm thấy có chuyện không đúng. “Vậy có hỏi được chuyện liên quan đến Thất điện hạ không? Hắn có đang ở Đồng Sinh Hiên không?”

Bọn nha hoàn cùng nhau lắc đầu: “Người của Đồng Sinh Hiên không chịu nói gì, hỏi gì cũng đều lắc đầu.”

“Thế là các ngươi trở về luôn à? Không cho vào thì không biết tự xông vào à? Nói là lão thái thái phân phó, các nàng dám làm trái ý lão thái thái sao?” Hàn thị cảm thấy mình nên giúp đỡ nữ nhỉ nói chuyện, vì thế rống lên với hai nha hoàn kia: “Các ngươi theo lão thái thái bao. nhiêu năm rồi mà đến cả chuyện vặt cũng không làm được là sao?”

Hai nha hoàn kia không hề liếc nhìn Hàn thị, chỉ nói với lão thái thái: “Tụi nô tỳ làm việc bất lực, thỉnh lão thái thái trách phát.”

Triệu ma ma nhanh chóng khuyên nhủ: “Lão thái thái, điều này cũng không thể trách các nàng, bên Nhị tiểu thư quy củ ghiêm ngặt lắm, huống chỉ tính khí của Nhị tiểu thư người không phải không biết, nếu nàng ta nói không cho vào, thì dù là côn trùng cũng không bay vào được đâu.”