Thần Y Độc Phi

Chương 389: Một lễ này người vẫn là nên nhận



Bịch bịch.

Quyền trượng trong tay lão thái thái rơi xuống đất.

Trầm Ngư thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói: “Ta đã sớm nói, nhị muội không phải là loại người như vậy.”

*Ừ... Là thánh ý của thánh thượng?” Lão thái thái cũng bối rối, hỏi lại dò xét Chu phu nhân.

Phấn Đại cũng bối rối, theo bản năng nói: “Sao, làm sao có thể?”

“Hử?” Chu phu nhân mắt lạnh nhìn nàng: “Lời này của tứ tiẻu thư là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy các nàng phải đúng như những gì ngươi cáo trạng mới tốt sao? Phượng lão thái thái, tứ tiểu thư phủ các ngươi hay suy nghĩ cái gì vậy?”.

Lão thái thái cũng không biết Phấn Đại suy nghĩ cái gì, cho dù có biết nàng cũng không dám thừa nhận với Chu phu nhân, vì vậy chỉ có thể nở một nụ cười với thái độ áy náy: “Đều là hiểu lâm, hiểu lầm thôi, mong phu nhân lượng thứ!”. Vừa nói một bên vừa trừng mắt nhìn Phấn Đại: “Còn không mau bồi tội với Chu phu nhân!”

Phấn Đại ý thức được mình bị người khác cài bẫy, cũng không biết là ai cài bẫy nàng? Phượng Vũ Hoành căn bản chỉ xem nàng như đứa con nít không hiểu chuyện. Là do nàng ngay cả năng lực phân tích cơ bản cũng không có, còn hết lần này tới lần khác đem lòng ty nạnh, sanh sự, lúc này mới gây ra một trận như thế này. 

Nàng hướng Chu phu nhân dập đầu: “Phấn Đại sai rồi, là Phấn Đại hiểu lầm Nhị tỷ.” Trong lòng vẫn không cam lòng nhưng sự chú ý lại chuyển đến Huyền Thiên Minh đang chữa trị ở Đồng Sinh Hiên, không kiềm được lại hỏi: “Không biết vết thương ở chân Cửu điện hạ đã được chữa khỏi chưa?”

Lúc hỏi câu này nàng nâng đầu lên, ánh mắt đây mong đợi nhìn Chu phu nhân, mang theo ân cần không che giấu, thấy thế sắc mặt Chu phu nhân trầm lại.

“Ngậm miệng ngươi lại cho ta!” Lão thái thái thật sự muốn bóp chế t Phấn Đại nhưng Chu phu nhân lại ở đây nên bà không muốn làm quá, trong lúc nóng giận nhất thời không biết nên làm sao mới tốt.

Ngược lại Triệu ma ma ở bên cạnh nhắc nhở: “Lão thái thái, Cửu điện hạ chữa trị cũng đã vài ngày chúng ta theo Chu phu nhân đến thăm coi sao.”

“Đúng, đúng, đúng." Lão thái thái liên tục đồng ý, “Chu phu nhân, nếu không chúng ta cùng đến Đồng Sinh Hiên đi!. Chúng ta thật sự đều không biết mấy ngày nay Cửu điện hạ ở đó, nếu không đã sớm qua đó thỉnh an.”

Chu phu nhân thở dài một tiếng: “Thôi, không báo. cho các người biết là sợ các ngươi huy động nhiều người, mà chữa trị cần phải tĩnh dưỡng, Vương phi hành y cũng cần yên tĩnh nên Hoàng thượng mới bảo Thuần Vương hạ đi cùng. Ai ngờ Phượng gia các người không chịu hiểu, đúng là lãng phí tâm ý của Thánh thượng.” Nàng vừa nói một bên, một bên vừa liếc Phấn Đại, lại nói: “Phượng lão thái thái, tứ tiểu thư phủ ngài suy đoán lung tung là ô uế thanh danh của hai vị vương gia cùng vương phi, trở về lão thân sẽ cho người đi xử lý những tin đồn kia, cũng hy vọng Phượng gia có thể dạy bảo lại Tứ tiểu thư lại cho tốt chớ khi không gây chuyện như thế.”

Lão thái thái vội vàng đáp ứng: “Nhất định, nhất định.” Sau đó phân phó người làm: “Mau đi đến Đồng Sinh Hiên.” Lại suy nghĩ một chút, lại nói: “Mau đi báo cho Nhị tiểu thư nói là Chu phu nhân của Ngự Vương phủ tới”

Chu phu nhân cũng không nói thêm nữa, đứng lên cất bước rời đi. Lão thái thái một bên lau mồ hôi một bên được người làm nâng dỡ dậy, mang theo người đi theo.

Phấn Đại cùng Trầm Ngư cũng theo sát phía sau, Phấn Đại mặt đầy trông đợi, mặc dù hại Phượng Vũ Hoành không thành công, nhưng cũng xem như trong họa được phúc có thể được thấy Huyền Thiên Minh, đối với nàng cũng coi như chuyện tốt.

Đoàn người đến cửa phủ Huyện chủ, Triệu ma ma tự mình lên gõ cửa vội vàng nói: “Nhanh đi thông báo với Nhị tiểu thư, nói Chu phu nhân đến.”

Vừa nghe nói người Ngự Vương phủ tới, người canh cửa Đồng Sinh Hiên vội vàng chạy đi truyền lời.

Bọn họ sớm đã được căn dặn, mặc dù đóng cửa không tiếp khách, nhưng có ba loại người không ngăn cản, một là người Ngự Vuong phủ, hai là người của Thuần Vương phủ và ba là người của Hoàng cung. Nếu người của một trong ba nơi kia đến thì nhất định phải đi vào thông báo.

Không lâu lắm, Vong Xuyên, Hoàng Tuyền cũng với Thanh Ngọc, Thanh Sương dồng loạt xuất hiện ở cửa phủ, đại môn mở rộng, hướng Chu phu nhân làm đại lễ: “No tỳ thỉnh an phu nhân.”

Chu phu nhân nhìn bốn nha đầu đánh giá một chút rồi gật đầu: “Cũng đứng dậy hết đi.” Sau đó bước lên hai bước: “Kỳ hạn bảy ngày đã tới, hôm nay cho dù không có người của Phượng gia tới gây chuyện, lão thân cũng tới đây một chuyến.”

'Vong Xuyên nhìn Phượng Phấn Đại một cái, sau đó nói: “Chu phu nhân nói phải.” Vừa nói, vừa dẫn mọi người vào bên trong Huyền Chủ phủ.

Phấn Đại vừa đi vừa nhign xung quanh, đây là lần đầu tiên nàng vào Đồng Sinh Hiên, đối với nàng mà nói hết thảy đều mới mẽ. Đặc biệt là vì sắp gặp được Huyền 'Thiên Minh, càng làm cho nàng chỉ suy thôi tim cũng đã đập nhanh.

Lão thái thái thấy nét mặt của nha hoàn ở Đồng Sinh Hiên thản nhiên, trái tim cuối cùng cũng buông xuống. Nhưng lại suy nghĩ một chút về chuyện của Phấn Đại làm, không kiềm được nhíu chặt mi nói cùng Triệu ma ma: “Nhớ nhắc ta, đợi Cẩn Nguyên hồi phủ, cùng hắn thương lượng một chút, đứa bé Phấn Đại kia không thể ở lại trong phủ được nữa.” 

Đợi lúc mọi người tới sân nhỏ, thấy Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa ngồi trước bàn đá trong viện, hai bên là hai thái giám theo hầu, Diêu thị thì đang tự tay rót trà bưng lên.

Chu phu nhân bước nhanh về phía trước, hướng Huyền Thiên Hoa khom người làm lễ: “Lão nô ra mắt Thuần Vương điện hạ.”

Huyền Thiên Hoa vừa quay đầu lại, trên mặt hiền hòa cười: “Chu phu nhân miễn lễ.”

Diêu thị cũng tiến lên vấn an, Chu phu nhân đối với nàng lại hết sức khách khí, tự mình giơ tay lên đỡ: “Phu nhân không cần đa lễ, người là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, lão thân không chịu nổi một lễ này của người.”