Thần Y Độc Phi

Chương 64: đi lấy dược liệu



“Cũng được.” Phượng Cẩn Nguyên phất tay, “Trầm thị, ta tạm thời để ngươi ở vị trí này ngồi vài năm, nhưng quỹ Phượng phủ ngươi không được xen vào nữa. Việc nội bộ ngươi giao cho mẫu thân quản lí, từ hôm nay ở trong Kim Ngọc viện đóng cửa suy nghĩ, không có sự cho phép của ta không được đi ra ngoài.”

Vẻ mặt Trầm thị không cam lòng, liên tiếp lắc đầu.

Giao ra việc nội bộ, không phải là muốn mạng của nàng của nàng sao?

Trầm Ngư nhanh chóng nhắc nhở: “Thỉnh mẫu thân vì Trâm Ngư suy nghĩ nhiều hơn.”

Một câu, đem toàn bộ không cam lòng của Trầm thị áp chế.

Nữ nhỉ này chính là tương lai của nàng, là tiền đặt cược lớn nhất của nàng, nàng có thể thua việc nội bộ, lại thua không dậy nổi nữ nhỉ này.

“Ngoài ra.” Phượng Cẩn Nguyên lại mở miệng, “Kim 'Trân có công hộ chủ, nâng làm thiếp, ban thưởng Như Ý

Như Ý viện trong phủ là một viện không lớn, trước đó An thị từng ở một thời gian, sau đó sinh hạ Tưởng Dung nên bàn bạc đến một viện lớn hơn một chút. Như Ý viện xem như là trung quy trung củ, trang trí phù hợp, hồ nước non bộ, cảnh trí tuyệt đẹp.

Kim Trân nghe Phượng Cẩn Nguyên an bài như thế, đáy lòng cũng hạ xuống bụng, nhanh chóng tiến lên quỳ. trên đất, dập đầu tạ ơn.

Lão thái thái chú ý tới đằng sau váy nàng có một vết máu, vốn đang giận, tâm cũng thông thuận vài phần. Con trai nàng là Tể tướng, trong phủ chỉ có một thê ba thiếp thật sự không nhiều, huống chỉ Diêu thị kia vừa trở về, con trai cũng chỉ có hai đứa, quá ít. Nếu Kim Trân này không chịu thua kém, có thể cho Phượng gia thêm tiểu tử mũm mĩm, cũng không uổng công hôm nay khổ cực.

Ánh mắt của lão thái thái bị Kim Trân thu vào trong mắt, lòng của nàng liền buông xuống một ít. Cũng may. lúc ấy Phượng Cẩn Nguyên do có thuốc nên ở trạng thái điên cuồng, vẫn chưa để ý chuyện nàng không phải là xử nữ, cũng không phát hiện nàng giấu chiếc giày trong tay áo. Sau nàng thông minh, lấy trâm cài tóc cắt cánh tay, đem mắt bôi lên trên quần áo, mà vết thương này cũng có thể chống chế nói là bị Trâm thị đánh phạt.

Mọi người đều có an bài, chỉ còn lại Hứa đại phu và nha đầu kia đang quỳ bên trong, Phượng Cẩn Nguyên †ức giận không có chỗ xả, giờ phút này nhìn thấy hai người không khỏi đem toàn bộ lửa giận rời qua.

“Ám vệ!" Hắn bạo rống một tiếng, “Giết!” Chỉ một tiếng phân phó, chỉ thấy trong không khí “vù” một cái một nhân ảnh xuất hiện, nhoáng lên một cái đã biến mất.

Lại nhìn hai người kia, đúng là trực tiếp bị cắt đầu. 

Một phòng nữ quyến tất cả đều la hoảng lên, ngay cả Phưởng Vũ Hành đều làm bộ kêu hai tiếng. Chỉ có Hàn thị, nhìn trừng trừng thi thể Hứa đại phu kia, đáy lòng sinh ra một cỗ sảng khoái.Phượng Cẩn Nguyên khoát tay chặn lại, lập tức có hạ nhân tiến vào nâng thi thể đi, ngoài ra còn có người lau rửa mặt đất, chỉ một lát sau liền rửa sạch. Trong phòng nhìn không ra đã từng có huyết án phát sinh, nhưng mùi máu tươi còn vương lại, vô luận ra sao cũng không giấu đi được.

Trầm Ngư che miệng buồn nôn, Trầm thị nhìn chằm chằm khối thi thể kia cũng muốn nôn ra, sau một lúc trong lòng cảm thấy sợ.

Đây là lần đầu tiên người Phượng gia nhìn thấy cảnh như thế, Phượng Cẩn Nguyên chưa bao giờ từng để ám vệ lộ diện trước mặt người khác, lại càng không làm người nhà nhúng chàm huyết tỉnh. Chỉ là hôm nay tức giận đã lên đầu, thâm nghĩ một mạch, không để ý tới cái này nhiều. Nhưng hắn còn muốn nghĩ, như vậy cũng tốt, cho dù là Trầm thị bên này cũng được hay Phượng Vũ Hành bên kia cũng thế, đều xem như là kinh sợ. Thê tử khó quản, nữ nhỉ kia của hắn, chỉ sợ càng khó quản.

“A Hành" Xử lý chuyện xong, Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy không quan tâm đứa thứ hai bị bệnh một chút thật sự đúng là không thể nào nói nổi, liền gấp gáp nói: “Vi phụ phái người ra ngoài mời đại phu vì Tử Duệ xem bệnh, ngươi và di nương ngươi không cần quá sốt ruột.”

Trong lòng Phượng Vũ Hành cười lạnh, chuyện chỉ vì một mình Trâm Ngư có đầu mà không đuôi bị sắp xếp lại, có thể thấy phụ thân này hẳn có nhiêu dã tâm. 

Dĩ nhiên, Phượng gia bất nhân, nàng cũng bất nghĩa, như vậy mới tốt.

Nàng lắc đầu: “Phụ thân, không cần. Bệnh của Tử Duệ đã tốt hơn rồi, hơn nữa chính A Hành cũng là một nửa đại phu, bệnh nhỏ ấy vẫn có thể xem. Chuyện kinh động như vậy, trong lòng A Hành rất sợ hãi, không dám đem đệ iao vào trong tay người ngoài, xin phụ thân cho phép A Hành tự mình vì đệ đệ chữa trị, dược liệu cần thiết ta sẽ đến Bách Thảo đường lấy."

Nàng nhắc tới Bách Thảo đường, Trầm thị vốn đang ngồi than vấn dưới đất lập tức lấy lại tinh thần, xé cổ họng hỏi: “Ngươi tới Bách Thảo đường làm gì?”

Phượng Vũ Hành hơi sửng sốt, lập tức đap: “Dĩ nhiên là đi lấy dược liệu a!”

“Bách thảo đường không có Dược liệu cho ngươi lấy"