Thần Y Độc Phi

Chương 68: Hóa ra là hắn!



Nàng nhếch lên một bên môi, hiện ra nụ cười quỷ quái.

Đã lâu cũng chưa sử dụng quyền cước, thật đúng là đang sợ không có ai cùng nàng luyện tập, một thân gân cốt này chưa có cơ hội phát triển.

Tay chân nhẹ nhàng säp xếp đệm chăn, tạo thành một hình người, thoạt nhìn giống như nàng đang còn ngủ. Sau đó thân người chợt lóa, trốn Sau trướng mạn.

Động tĩnh ngoài cửa sổ ban đầu chỉ là thử, về sau càng lúc càng làm càn, rốt cuộc, “phanh” một tiếng, cửa sổ bị người bên ngoài đẩy ra, một thân ảnh nhảy vào.

Khi rơi xuống đất tạo ra động tĩnh lớn, sợ tới mức người nọ đứng lại một hồi lâu mới động đậy.

Phượng Vũ Hành khinh bỉ xem thường, thầm nghĩ hóa ra là một phế vật.

Nhưng phế vật kia cũng không cho là như: vậy, chỉ thấy hắn nhón chân, từng bước một đi đến cạnh mép giường thăm dò, còn chưa tiến vào đã vung đầu, gảy mấy sợ tóc rơi trên trán.

Thị lực trong đêm của Phượng Vũ Hành rất chuẩn, tuy người nọ che mặt, nhưng vẫn có thể từ thân hình nhìn ra là một nam tử. Đặc biệt, một đôi mắt phượng lộ ra, gần như là cùng lúc, người này xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ.

Hóa ra là hắn!

Được lắm!

Nàng vặn cổ tay, thấy người nọ rốt cuộc đi đến mép giường, một bàn tay thò vào chăn tìm kiếm.

Nàng vươn chân ra, ngay lúc thân thể kia đang dò xét đồng thời dùng sức đá vào bắp chân hẳn, đồng chí phế vật đã ngã quy trên giường.

Chăn vốn đang phồng đã xẹp xuống, đồng chí phế vật lúc này mới ý thức được trên giường căn bản không có người, mình bị lừa rồi!

Hắn muốn chạy trốn, cũng không biết quyền cước từ chỗ nào toàn bộ đều rơi xuống người, từng chút từng chút rơi xuống hắn căn bản không thể đứng dậy, chỉ có thể ghé vào trên giường chịu đựng quyền cước đấm đá này.

Phượng Vũ Hành cũng phát ra căm hận, một bàn tay phủ lên cổ tay trái, trong hai, ba giây lấy ra mấy cây ngân châm để ở giữa các ngón tay.

Chỉ thấy một tay nàng là quyền, một tay là chưởng trên mặt chưởng còn kèm theo châm, đã lâu chưa hoạt động gân cốt nhưng đã tính chuẩn bị rèn luyện, trực tiếp đánh người nọ ngay cả cầu xin tha thứ cũng không có khí lực.

Hoàng Tuyền canh bên ngoài viện sáng sớm đã nghe thấy thanh âm, nhưng khi xông tới, lại thấy tiểu thư nhà mình đánh rất thống khoái, cũng không vội vã tiến lên, rõ ràng tựa vào bình phong cười hì hì xem náo nhiệt.

Đến khi Vong Xuyên, Thanh Ngọc cũng bị động tĩnh làm tỉnh dậy, mấy người lúc này mới đồng loạt tiến lên, hỏi Phượng Vũ Hành: “Tiểu thư, sao lại thế này?”

Phượng Vũ Hành ít khi hiện ra xảo trá, chỉ vào người bị đánh chết khiếp trên giường: “Một tên tiểu tặc nửa đêm xông vào, đi thẳng đến giường bổn tiểu thư, chắc chăn là tên hái hoa tặc “Tên tặc nhân kia vừa nghe lời này liền bất chấp: “Ta không phải hái hoa! Cái bộ dáng kia của ngươi, có quỷ mới muốn ngươi.”

Phượng Vũ Hành vui vẻ: “Ô, ngươi còn biết bộ dạng bổn tiểu thư là dạng gì, nói như vậy ngươi là người quen? Vong Xuyên, vạch mặt nạ của hắn ra nhìn xem”

“Không được!” Người nọ vừa nghe đã oa oa kêu to, cũng không quản đau xót trên người, nghiêng người đứng lên, kết quả chưa đứng vững, lại năm úp sấp trên mặt đất. Nhưng hẳn vẫn cố gắng bò ra ngoài cửa, đồng thời miệng còn không sạch sẽ nói: “Hôm nay lão tử chịu thiệt thòi, ngươi chờ đấy cho ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở về báo thù.”

“Vong Xuyên!” Phượng Vũ Hành tức giận, “Hắn nói hắn còn muốn đến nữa, đánh cho ta, đánh chết luôn đi! Đại Thuận chúng ta có luật tự vệ hay không? Đánh chết tên tặc nhân nửa đêm xâm nhập khuê phòng nữ tử thì không cần ngồi tù chứ?”

'Vong Xuyên một cước trực tiếp đá người nọ ở cửa vào trong sân, đồng thời nói: “Tiểu thư yên tâm, ngài là Ngự Vương phi tương lai, pháp luật là cái gì ngài không cần quản.”

Huyền Tuyền vừa thấy Vong Xuyên động thủ, rốt cuộc kiềm chế không được, nhẹ hô: “Tiểu thư, †a cũng chơi một lát” Liền phi thân ra ngoài cùng Vong Xuyên tiếp đón phế vật kia.

Phượng Vũ Hành cầm một chén trà lạnh, cười hì hì bên khung cửa chỉ huy: “Cái chân bên trái kia, đá nhiều vào hai chân, đừng để hẳn còn có thể động đậy! Cánh tay phải, cánh tay phải, đừng để hắn giương nanh múa vuốt.”

“Tiểu thư yên tâm!” Hoàng Tuyền cười nói: “Hắn còn dám múa móng vuốt, ta trực tiếp đem cánh tay hẳn tháo xuống”

Động tĩnh này trong viện, tất nhiên là người khác cũng không ngủ được, rất nhanh, các chủ tử và hạ nhân tất cả đều đến, ngay cả Phượng Tử Duệ đều xoa mắt ngái ngủ chạy đến bên người nàng: “Tỷ tỷ, sao nửa đêm còn đánh nhau nha?”

Nàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, hỏi: “Tử Duệ có sợ không?”

Tử Duệ lắc đầu: “Không sợ. Tử Duệ là nam tử hán, về sau cũng muốn học võ, phải bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ”

“Tốt läm!” Phượng Vũ Hành bắt đầu cân nhắc chuyện để Vong Xuyên và Hoàng Tuyền dạy võ Tử Duệ.