Phía trên khe núi, Tử Đường Túc đứng một mình, ánh nước gợn lăn tăn trong đôi mắt màu tím.
Sắc núi biển trời của Cô Nguyệt Hải thu hết vào đáy mắt.
Hắn đã ở trong vùng trời đất nửa khép kín này nhiều năm như vậy rồi, duy chỉ có hôm nay bỗng cảm thấy có hơi quạnh quẽ, Tử Đường Túc kìm lòng không được nên đã lên khe núi.
Có lẽ là bởi vì Diệp Lăng Nguyệt không đến.
Tử Đường Túc khẽ cười gượng, hắn và Tam Giới Ưng sống cô đơn ở nơi này nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng cô độc đã trở thành một thói quen.
Nhưng thói quen này lại bị nàng phá vỡ dễ dàng như vậy chỉ trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi.
Nàng lúc này đã bắt đầu xông vào Thiên Canh Lôi Hải rồi nhỉ?
Có Tam Giới Ưng bảo vệ, chắc là nàng có thể thuận lợi vượt qua Thiên Canh Lôi Hải. Chỉ là, nàng có thể phát hiện bí mật thật sự của Thiên Canh Lôi Hải hay không?
Tử Đường Túc bất giác nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, giống như xuyên qua vùng trời này có thể nhìn thấy được một vùng trời đất khác vậy.
Trong Thiên Canh Lôi Hải, sức mạnh sấm sét cuồng bạo mấy lần sượt qua cạnh người của Diệp Lăng Nguyệt một cách nguy hiểm.
Nhờ sự né tránh tài tình của Tam Giới Ưng, bọn họ đã đột phá Canh Lôi trùng điệp, mắt thấy đã sắp đến Thiên Canh Điện rồi.
Ngay lúc Tam Giới Ưng chuẩn bị phá không mà ra, Diệp Lăng Nguyệt lại nhìn Thiên Canh Lôi Hải cuồng bạo không ngớt lần nữa.
Lúc này, đỉnh ấn trong lòng bàn tay nàng run run.
Dựa vào sự ăn ý của Diệp Lăng Nguyệt và Đỉnh Linh, nàng đoán ra được Đỉnh Linh hẳn là có lời gì muốn nói.
Quả nhiên, Đỉnh Linh do dự một chút.
"Chủ nhân, ta cảm nhận được vùng Thiên Canh Lôi Hải này có bất thường, trong này hình như có sức mạnh nào đó đang kêu gọi ta."
"Ta cũng không nói rõ được, thế nhưng luồng sức mạnh đó rất quan trọng với ta."
Đỉnh Linh cũng có hơi ngập ngừng, xét cho cùng vừa nãy nó cũng đã nhìn thấy rồi, Long Diên Chủy trực tiếp bị Thiên Canh Lôi đánh tan thành tro bụi. Nó thành hình chưa bao lâu nên đối mặt với Canh Lôi lợi hại như vậy thì trong lòng cũng có kiêng dè, cho nên vừa rồi nó vẫn một mực không nói ra.
Nhưng thấy Diệp Lăng Nguyệt sắp đột phá Thiên Canh Lôi Hải, Đỉnh Linh mới không nhịn được mà thốt ra.
Sắc mặt Diệp Lăng Nguyệt nghiêm trọng, do dự nhìn Thiên Canh Lôi Hải.
Đi tới trước nữa chính là Thiên Canh Điện, nàng có thể biết Thiên Canh Trúc rồi.
Nàng cũng biết rằng, hôm nay nếu không phải có Tam Giới Ưng tương trợ thì nàng rất khó đột phá được vùng Thiên Canh Lôi Hải này. Nhưng nếu bên trong Lôi Hải này thật sự có thứ có ích đối với Đỉnh Linh… thì rốt cục sẽ là thứ gì.
Diệp Lăng Nguyệt nhíu chặt mày, tiến hành trận chiến giữa người và trời.
Đỉnh Linh và nàng có sự kết nối mật thiết với nhau, nó lại liên quan đến gốc rễ cường hóa nguyên thần của tiểu Đế Tân. Diệp Lăng Nguyệt đã quyết lòng, hai ngón tay bỗng đặt ở dưới miệng, phát ra một tiếng kêu sắc bén.
Tam Giới Ưng đang cưỡi gió bay thẳng lên Thiên Canh Điện bất ngờ dừng lại.
"Chim ngốc, đa tạ mày đã đưa ta một đoạn đường, chỉ là ta phải tiến vào Thiên Canh Lôi Hải một chuyến."
Lời của Diệp Lăng Nguyệt suýt chút nữa đã khiến Tam Giới Ưng tức chết.
Đây là đang muốn gây rối gì vậy, nó đã mạo hiểm việc bị sét đánh thành chim nướng mà bay đến nơi này, thế mà cô nàng ngu xuẩn này lại muốn vào Thiên Canh Lôi Hải lần nữa.
Thiên Canh Lôi Hải, đó chính là Thiên Canh Lôi Hải đấy, là thứ mà ngay cả Chủ Thần cũng phải kiêng dè, con người chỉ có một thân máu thịt này lại nói muốn dựa vào sức mạnh của chính mình mà tiến vào ư.
Tam Giới Ưng tức đến nỗi suýt chút nữa lông vũ đã dựng đứng lên, nhưng nó không biết nói tiếng người nên lúc này chỉ có thể phát ra từng loạt tiếng kêu to một cách lo âu.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt đâu có nghe những điều đó, nàng vỗ vỗ đầu của Tam Giới Ưng.
"Chim ngốc, mày ngoan ngoãn ở lại đây, ta đi một chút rồi về."
Diệp Lăng Nguyệt cũng không dám dùng linh khí phi hành, nàng nghĩ ngợi rồi lấy ra một viên phi hành đan ngậm trong miệng, đột nhiên nhảy xuống từ trên lưng Tam Giới Ưng.
Trong Thiên Canh Lôi Hải rốt cục có cái gì thu hút Đỉnh Linh, nàng phải tìm cho ra.
Rơi xuống từ trên cao, Diệp Lăng Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, để tránh gió mạnh ở trên cao xé thân thể nàng thành các mảnh nhỏ nên nàng không thể không sử dụng cả hai cách, vừa vận lên sức mạnh Thiên Địa, vừa khống chế thân hình biến hóa.
Trong Lôi Hải vang lên một loạt tiếng ầm ầm, trong nháy mắt ánh chớp bắn ra bốn phía, xung quanh người của Diệp Lăng Nguyệt có vô số sấm chớp to cỡ cánh tay đánh xuống.
Diệp Lăng Nguyệt khẽ nhe răng, ầm!
Một luồng ánh chớp đánh xuống ở vị trí sát bên cạnh người nàng, gần như là cùng lúc lại thêm một luồng ánh chớp cuốn theo lượng lớn gió mạnh sượt qua sống lưng của nàng.
Hai luồng tấn công này gần như là đến cùng lúc.
Diệp Lăng Nguyệt thấy da đầu tê dại, bóng người biến ảo, tránh được hai đòn một cách cực kỳ nhạy bén. Lần né tránh này Diệp Lăng Nguyệt không khỏi mừng thầm, may mà nàng đã sống hơn một tháng dưới trọng lực của Thập Trùng Thiên mới giúp thân pháp và tay chân nàng nhanh nhạy hơn rất nhiều.
Thế nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, giống như đã khơi dậy sự cộng hưởng, trong Thiên Canh Lôi Hải lại xuất hiện ánh chớp chói lọi tựa như sấm chớp mưa bão.
Diệp Lăng Nguyệt đang liều mạng chạy nhanh né tránh ở trong Lôi Hải, trọn vẹn nửa canh giờ, nàng thậm chí ngay cả cơ hội dừng lại nghỉ một lần cũng không có.
Nhưng nàng vẫn không tìm được loại sức mạnh mà Đỉnh Linh nói đó.
"Chủ nhân, ta cảm nhận được luồng sức mạnh đó chắc là ở phía trong sâu của Lôi Hải, người vẫn cần phải vào sâu hơn một chút nữa."
Lời của Đỉnh Linh khiến cho Diệp Lăng Nguyệt rất là mệt mỏi, nhưng việc đã đến nước này, dù phía trước có là núi đao biển lửa thì nàng cũng phải xông lên.
Diệp Lăng Nguyệt hít sâu một hơi, thân pháp tăng lên tới cực hạn, vọt mạnh vào vị trí trung tâm của Lôi Hải cứ như một con quay vậy.
Ở chính giữa của Lôi Hải, một lượng lớn mây sét dày đặc.
Khi Diệp Lăng Nguyệt xông vào tựa như một con ruồi không đầu, mây sét chắc chắn đã chịu sự kích thích cực lớn.
Lượng lớn mây sét đã bắn ra vô số sấm sét tại cùng một thời khắc.
Những sấm sét đó bắn ra liên tục khắp một vùng, đã hình thành một bức tường sét.
Bức tường đó dời núi lấp biển, không hề có khe hở nào, đánh về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên trợn tròn mắt, có sự xúc động muốn chửi thề.
Lớp dày đặc của bức tường sét đó khiến nàng căn bản không có nơi nào để nấp.
Diệp Lăng Nguyệt cắn răng, không còn để ý được nhiều như vậy nữa, tâm thần nàng khẽ động, đỉnh nhỏ ở lòng bàn tay thoát ra khỏi tay.
Trong không trung, Diệp Lăng Nguyệt đã biến mất, vị trí mà nàng đứng đã xuất hiện thêm một cái đỉnh nhỏ đen như mực bụng tròn đầu tròn.
Trước mặt bức tường sét kinh thiên động địa đang ập vào mặt đó, đỉnh nhỏ kia giống như một thứ cỏ rác vậy, nhỏ bé vô cùng.
Thế nhưng chính là đỉnh nhỏ đó khi đối mặt với tường sét thì tựa như một con nghé mới sinh, đấu đá lung tung, không hề sợ hãi mà đâm tới.
Tường sét đó đập thẳng lên đỉnh nhỏ, vô số ánh sét sáng chói lóng lánh, sức mạnh của sét giống như muốn phá hủy Càn Đỉnh.
Toàn bộ thân đỉnh rung lên bần bật, toàn bộ bầu trời dường như cũng rung chuyển theo.
Vô số sức mạnh sấm sét thô bạo tựa như mưa rào đập lên thân đỉnh nhỏ.
Trong đỉnh, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy thân thể của mình cũng chấn động theo. Nàng có hơi lo lắng, đỉnh nhỏ có thể chịu đựng được sức mạnh sấm sét như vậy hay không.
Nhưng khi sấm sét đánh trúng Càn Đỉnh, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ diệu xuôi theo đỉnh nhỏ tuôn vào trong cơ thể của nàng.
"!"
Trong đầu, linh quang khẽ hiện.
Diệp Lăng Nguyệt lập tức hiểu ra.
Thứ mà Đỉnh Linh cảm nhận được là sức mạnh gì rồi.
Thì ra là nó?!
Một sự vui mừng suýt nữa đã che mất lý trí của Diệp Lăng Nguyệt.